"Đúng."
Vẻ mặt của Lâm Tiểu Tinh đột nhiên thay đổi, từ bình thường chuyển qua buồn bã một cách lạ kỳ.
Mấy ngày qua luôn thấy nàng cười, sức sống dồi dào, con người hoạt bát đã quen. Bây giờ nàng vừa không cười, vừa ủ rũ là như thế nào nhỉ? Nguyên nhân do đâu chứ?
Sở Hàn Triều cảm thấy có chút kỳ lạ liền không nhịn được hỏi: "Ta nói gì sai à? Sao cô lại buồn?"
Nàng lắc lắc cái đầu: "Không sao. Ngươi không nói sai cái gì cả. Chỉ là..." Ngập ngừng đôi chút cuối cùng nàng cũng chịu kể ra: "Phụ thân, phụ mẫu của ta... đều... không còn nữa."
Hắn nghe xong câu, tâm trạng trở nên phức tạp, thì ra đó là lý do chần chừ của nàng. Biết mình đã động chạm vào nỗi buồn không thể nhắc, vẻ mặt hắn áy náy: "Xin lỗi, ta không biết... Cô đừng buồn, ta không cố ý."
Nàng nở một nụ cười miễn cưỡng: "Ta biết mà. Dường như gặp ai, người đó cũng đều hỏi gia đình của ta nhưng ta chỉ có thể nói... ta là một cô nhi."
Hàn Triều thở một hơi dài đầy khó khăn, có lẽ vì khó xử mà hắn nhỏ giọng: "Chắc hẳn quá trình trưởng thành của nàng rất vất vả, ta có thể hiểu được."
Nàng nhìn vào đôi mắt đen ngòm của hắn đáp: "Cũng... không vất vả lắm. Thực ra vào năm 7 tuổi phụ thân phụ mẫu của ta mất, ta đã may mắn được nhận nuôi, nhưng... 2 năm trước cha nuôi của ta bị bệnh và cũng đã không qua khỏi."
Hắn như hiểu thấu từng cảm xúc nghẹn ngào trong lời kể của nàng, chợt cảm thấy thương xót cho nàng. Không ngờ con người hoạt bát, miệng lưỡi lanh lẹ như nàng lại có quá khứ tội nghiệp như thế. Đúng là tìm hiểu kỹ mới biết được một con người đã trải qua những gì.
Hóa ra, không phải ai cũng hạnh phúc như hắn, suốt ngày ăn no mặc ấm, chỉ tay năm ngón, ung dung tự tại, dưới một người trên vạn người. Ngay lúc này, hắn chỉ muốn dùng sự hạnh phúc mà hắn có để che chở cho mảnh đời thiếu thốn như nàng.
Sở Hàn Triều suy nghĩ một hồi, muốn chuyển qua chủ đề khác để nàng có thể nguôi bớt thương tâm, nhẹ nhàng bảo: "Đừng nghĩ về chuyện buồn nữa. Cô đói chưa? Hay là đi ăn cùng ta đi."
Không có cha mẹ như bao người, thực sự rất đau lòng. Cảm giác nặng nề mỗi ngày, hiếm khi nàng mạnh mẽ được hoàn toàn, bởi khi chiều tà buông xuống, xung quanh phòng chỉ có tiếng thở đều đều của bản thân, không một nơi nương tựa. Thời gian qua, nàng đã phải gồng mình khá nhiều. Những chuyện như thế chỉ có mình nàng hiểu.
Nàng vẫn chưa thoát hẳn những kỷ niệm đau buồn kia, miễn cưỡng trả lời: "Ta cũng hơi đói."
Cộp cộp.
Giữa lúc đó, tiếng bước chân trở nên dồn dập, bóng dáng cao ráo của Lâm Khanh hối hả tiến tới, y đứng đối diện ngay trước mặt hai người họ, cúi đầu hành lễ, mở miệng phá tan cuộc trò chuyện: "Thái tử, hoàng thượng truyền khẩu dụ."
"Khẩu dụ gì?"
"Hoàng thượng có lệnh, mời thái tử và các vị đại thần ngày mai đến tham tiệc sinh thần lần thứ 45 của hoàng hậu nương nương."
Lâm Tiểu Tinh đang đứng bên cạnh, nghe được câu chuyện mắt bỗng sáng rực lên, bao nhiêu buồn phiền cũng vì vậy mà quên sạch. Trong bữa tiệc ngày mai nhất định sẽ có mặt hoàng thượng, khi đó nàng cũng có thể thử đi tìm chiếc vòng Thạch Nhã Lưu Ly để xác nhận, xem có đúng là chiếc vòng nàng cần tìm hay không, đây chính là cơ hội tốt trong kế hoạch trở về thế kỷ 21. Nhất định phải giành được cơ hội lẻn vào bữa tiệc. Tuy nhiên... làm thế nào nhỉ?
Hàn Triều gật đầu: "Ta biết rồi." Sau đó nhớ ra chuyện gì lại tiếp tục: "Chiếc bình gốm làm riêng cho mẫu hậu ta đã về tới kinh thành chưa?"
"Vừa mới về lúc nãy. Thái tử có muốn đích thân qua kiểm tra không?" Lâm Khanh cung kính trả lời.
"Có, phải kiểm tra, nếu có gì sai sót thì còn có thể chỉnh lại sớm. Nhưng mà, ngươi qua đó trước đi, ta dặn dò Lâm cô nương vài chuyện đã."
"Vâng. Thần cáo lui."
Đợi cho y đi xa, hắn đảo mắt qua phía Tiểu Tinh: "Cô muốn tham gia bữa tiệc ngày mai không?"
Nàng trở nên ngạc nhiên. Hắn muốn cho ta theo sao? Nàng còn tính xin xỏ hắn cho đi theo, thế mà hắn đã tự chủ động cho nàng đi. Có hơi sai kịch bản rồi không?
Nàng làm bộ dạng khó hiểu nghi hoặc: "Ta chỉ là cung nữ, được đi theo thật sao?"
"Một lời đã định, còn có thể là nói suông?"
"Thì ta chỉ cảm thấy hơi khó hiểu, tại sao thái tử tốt như thế được, không phải có âm mưu gì chứ?"
"Không có."
Nàng vẫn không tin, lia lịa nói: "Ta... cái này ta từng nghe qua rất nhiều, ngươi có phải tính lấy ta làm bia đỡ đạn không? Ví dụ như ngươi biết trước ngày mai, có ai đó muốn ám sát ngươi để tranh đoạt vương vị nên đem theo thế thân là ta đây."
Nàng ta đang viết tiểu thuyết sao? Thật ngộ nghĩnh. Hàn Triều bỗng bật cười lớn, khẽ lấy tay mình đập nhẹ lên đầu nàng: "Trong này của cô... suốt ngày nghĩ gì vậy? Mặc dù ta cũng có một đệ đệ thật nhưng không thể đe dọa tới chức thái tử của ta đâu. Đệ ấy mới 8 tuổi, âm mưu ám sát ta làm gì chứ?"
Phải rồi. Nàng đã quên mất... Sở Quốc này theo chế độ một vua, một hậu, làm gì có tranh đoạt vương vị ở đây?
Nàng chỉ có thể nở nụ cười tươi rói: "A, haha, vậy là ta đã hiểu nhầm nhỉ. Thế thì xem ra thái tử thực sự có lòng tốt rồi."
Lông mày của hắn nhíu lại: "Ai bảo ta có lòng tốt?"
Mới an tâm nhẹ nhõm xíu là có chuyện, ta biết ngay, kiểu gì hắn cũng không có ý tốt. Giờ thì thừa nhận rồi đó.
"Vậy ý ngươi là gì?"