Hàng Vạn Lần Yêu Nàng Không Đủ

Chương 10: Như cô, không gọi là đẹp thì là gì?

Sau khi biết được nhiều thông tin hữu ích từ Vi Vi, nàng dần hiểu mình phải làm như nào để leo lên vị trí thái tử phi, trong đầu đã có nguyên một bản kế hoạch chi tiết và trọn vẹn để bắt đầu thực hiện.

Bỗng nàng nghĩ tới Mộ Thiên, anh ta cũng bị cuốn vào thế giới với nàng, không biết bây giờ anh đang ở đâu? Nếu như cùng vào một lúc thì chắc sẽ cùng một thế giới với nàng. Vì vậy việc thứ hai nàng phải làm là tìm được anh để cả hai bàn kế hoạch quay về hiện đại.

***

"Thái tử cho gọi ta."

Hắn đột nhiên dừng bút, ngẩng mặt lên với vẻ quan tâm: "Được xếp phòng cạnh ta có vui không?"

Vui là vui sao?

Ở ngay kế bên hắn cho hắn tiện sai bảo đúng không? Tiểu Tinh cười một cách méo mó, buông câu dối lòng: "Ta... đương nhiên thích lắm."

Hàn Triều khá hài lòng vì thái độ đó, tiếp tục đề nghị: "Tới đây đi."

Cảnh này rất quen. Nhìn ra hộp màu đen được đặt trên bàn là thứ gì, nàng vội hỏi: "Cần ta mài mực cho ngươi đúng không?"

Như bao bộ phim mà nàng xem trên truyền hình. Kiểu gì cũng sẽ mỏi lưng, mỏi gối... vì đứng nguyên ngày mài mực.

Không ngờ hắn lại lắc đầu: "Không. Mực có sẵn rồi, ta cần cô làm mẫu để ta vẽ tranh."

"Làm mẫu? Ta?"

Hắn không đùa chứ? Nàng có đẹp đến độ nghiêng nước nghiêng thành đâu? Xét chung chung thì gọi là xinh xắn, khả ái đủ dùng thôi. Ngoài kia bao nhiêu người hơn hẳn, sao cứ phải là nàng nhỉ?

Sở Hàn Triều thẳng thắn trả lời: "Cô là cung nữ riêng của ta. Không cô thì ai?"

Dẫu sao từ lúc xuyên không tới đây nàng chưa động tay vào thứ gì, hắn như vậy là quá tốt với nàng rồi. Tiểu Tinh vội đem hết suy nghĩ trong lòng tiết lộ: "Ý ta... là ta chỉ hơi tự ti, sợ ta không đủ đẹp làm hỏng tranh của ngươi thôi, thật đó."

Hiểu thấu tâm tư của nàng, hắn bỗng đứng dậy.

Gì vậy? Sao hắn đi tới gần mình? Tiểu Tinh theo phản xạ tự vệ nên lùi về một bước, nàng bắt đầu hơi sợ, sao hắn vẫn không dừng lại?

Đang bối rồi thì Sở Hàn Triều bỗng dùng hai ngón tay nâng nhẹ cằm nàng, khoé môi nhếch lên: "Như gương mặt của cô, không gọi là đẹp thì là gì?"

Lời thì sắc lạnh mà ý nghĩa vô cùng thâm sâu, ngọt ngào.

Sở Hàn Triều hắn... đang khen ta trá hình đúng không?

Hắn vừa buông tay khỏi mặt nàng, Tiểu Tinh cũng ngầm nhận ra ý tứ nên đỏ bừng cả mặt. Trong lòng cũng tự nhiên trở nên cực kỳ vui vẻ.

Nếu hắn đã có ý tốt thì ta cũng nên giúp đỡ. Khen ta như vậy... chứng tỏ ta chính là người mẫu hoàn hảo cho hắn vẽ rồi còn gì.

Thế rồi nàng nhanh nhẹn tìm một chiếc ghế, đặt ngay đối diện hắn, vừa ngồi xuống đã nhẹ nhàng bảo: "Được rồi, ta tình nguyện ở đây làm mẫu tranh, thái tử vẽ tự nhiên đi. Nào, vẽ chán thì nói ta."

"Được."

Quả nhiên là nữ nhân, rất dễ dụ.

***

Sau ba canh giờ vật lộn với cây cọ, cuối cùng Hàn Triều cũng hoàn thành bức tranh vẽ chân dung Lâm Tiểu Tinh. Hắn đột nhiên ngồi bất động, mắt đăm đăm vào bức tranh trên bàn, không biết đang nghĩ gì.

Thấy hắn hơi lạ, nàng ngáp ngủ một cái, nhìn hắn hỏi: "Vẽ xong chưa? Sao không thấy ngươi vẽ nữa?"

"Xong rồi."

Nghe thấy vậy mắt nàng sáng rực lên, vội đứng dậy lon ton chạy tới đứng bên cái bàn: "Đâu, ta xem."

Hàn Triều để tay sang một bên cho nàng tiện ngắm. Nàng đảo mắt một lượt.

"Thế nào?" Hắn tò mò khi thấy biểu cảm ấy.

Một từ thôi, tuyệt.

Không ngờ hắn có thiên phú vẽ tranh như thế. Nàng ở trong tranh còn đẹp hơn đời thật. Tiểu Tinh chớp mắt liên tục vì không tin. Hắn mà đến thế kỷ 21 thì đảm bảo, với tài vẽ vời này sẽ rất nổi tiếng.

"Tranh của ngươi đúng là tuyệt phẩm. Thái tử, ta chấm ngươi 10 điểm."

Hàn Triều dường như không hiểu: "10 điểm? Là sao?"

Từ ngữ nàng dùng chắc quá hiện đại rồi.

Nàng cố giải thích lại: "Thì là... điểm tuyệt đối trong thang điểm đánh giá."

"Thế giới của cô... dùng 10 điểm à? Ở Sở Quốc thang điểm 100 là điểm cao nhất."

"Vậy thì... ta sửa nhé, ngươi 100 điểm, không có nhưng."

"Không có nhưng... là gì?"

Vẻ mặt hắn thộn ra nhưng trông đáng yêu cực. Nàng bị cái mặt khờ khạo đó làm cho bật cười thầm. Nhưng cũng nhanh chóng lấy lại biểu cảm bình thường, tiếp tục giải đáp hắn: "Đó là ngôn ngữ của thế giới bọn ta, là nói đến... hoàn hảo không có khuyết điểm đó."

"Thì ra là vậy. Thế giới của cô nhiều thứ lạ nhỉ?"

"Vẫn còn nhiều thứ lạ nữa. Nhưng ta không kể cho ngươi đâu."

Hàn Triều nheo mày, phản ứng ham học hỏi trỗi dậy: "Kể đi, ta muốn nghe thử."

Hai người thuộc hai thời không khác nhau, kể cho hắn, hắn cũng không hiểu được. Nàng dứt khoát lắc đầu: "Không thể, đó là bí mật quốc gia, ta sẽ không nói cho ngươi."

Hình như hắn không cam tâm. Nhưng dù gì đối với nàng, đó cũng là bí mật quốc gia, thân là một thái tử, hắn hiểu điều đó thực sự rất quan trọng, cần giữ bí mật, do đó không muốn làm khó một người dễ thương như nàng.

Suy nghĩ vài giây, hắn cất giọng trầm ấm: "Thôi được. Gia đình của cô thì sao? Không phải là bí mật quốc gia, có thể kể không?"

Mắt nàng tròn lên ngạc nhiên: "Ngươi muốn biết về gia đình của ta?"