"Được." Sở Hàn Triều gật nhẹ.
Nàng nhanh chóng nhặt sách lên, chầm chậm đọc từng chữ trên đó.
"Thạch Nhã Lưu Ly..."
Đó là tên của chiếc vòng sao?
Chất liệu làm từ thạch anh pha với chút kim cương và ngọc trai. Vật liệu làm ra quý giá như vậy, không lạ khi có giá 11 tỷ. Nàng chăm chú lật từng trang một, sắc mặt trở nên nghiêm trọng khi biết được nhiều sự thật chưa từng hé lộ về cái vòng của mình.
"Có chuyện gì sao?" Hắn hơi tò mò với thái độ của nàng.
Lâm Tiểu Tinh dừng ánh mắt đang dán vào sách, quay qua hắn hỏi khẽ: "Thái tử, nếu ta nói... đây chính là chiếc vòng ta làm mất, ngươi có tin không?"
"Vòng của cô?"
Nàng ta đang nói gì vậy chứ?
"Đúng. Chính là chiếc vòng đưa ta đến thế giới này."
Hắn khó tin cất tiếng: "Không thể nào. Đây là chiếc vòng cổ được truyền qua bao thế hệ, cũng như báu vật của phụ hoàng ta, Người luôn cất giữ vòng ở tẩm cung, chưa từng làm mất đi, sao lại của cô được?"
Thôi xong, không ngờ đến thế giới này nó là đồ hoàng thượng trân quý.
Lâm Tiểu Tinh chỉ tay vào cuốn sách đang đọc dở: "Nhưng ở đây ta đọc được... chủ nhân của chiếc vòng là một nữ nhân?"
"Cô đọc thiếu rồi." Sau đó hắn nhanh nhẹn mở trang kế tiếp, ngón tay thanh thoát lướt xuống dưới cùng: "Chính là dòng này, năm Thiên Tuất, sẽ có một chuyện kỳ lạ xuất hiện, chủ nhân của chiếc vòng chính là người ngồi lên vị trí thái tử phi của Sở Quốc."
Nàng cảm thấy thật nực cười. Đâu ra cái chuyện tiên tri trước như thế chứ? Là đang lừa con nít sao?
"Hoang đường quá." Nàng bĩu môi cảm thán.
Ánh nhìn của hắn chợt trông vô cùng khó coi: "Cô dám coi sách của tổ tiên ta là lời bịa đặt?"
Ta lại không quản được cái miệng, lỡ để nó đi hơi xa rồi. Lâm Tiểu Tinh cố nở một nụ cười để xua đi bầu không khí căng thẳng: "Ta không có ý đó, đừng trách ta nha, bởi vì ta là người của thế giới khác nên có hơi khó tin."
"Được rồi."
Nàng tiếp tục thắc mắc: "À mà, năm Thiên Tuất là năm nào?"
"Năm nay."
"Cái gì?"
Chẳng lẽ... Hiện tượng kỳ lạ mà cuốn sách nói đến chính là việc ta sẽ xuyên không về đây?
Vậy người ở vị trí thái tử phi tương lai đó là...
Không thể nào! Chuyện đó thật vô lý. Nhưng cũng có khả năng là sự thật. Phải làm sao đây? Lúc đó Mộ Thiên cũng chính miệng xác nhận rằng chưa từng có ai đeo chiếc vòng mà làm nó sáng rực lên như nàng cả. Tất cả những chuyện này chẳng lẽ... là đang sắp đặt cho nàng? Nàng bán tin bán nghi, vì sợ còn có bí mật gì ẩn giấu trong đó nên quyết tâm muốn nghiên cứu sâu hơn, dùng đôi mắt cún con đề nghị:
"Thái tử, cho ta mượn luôn cuốn sách này về phòng đọc nha."
"Được."
Nàng vui vẻ cầm sách đặt lên bàn, ngồi bịch xuống ghế: "Không có gì nữa rồi, thái tử ngồi xuống, ăn tiếp đi."
Hành xử tự nhiên như vậy, hắn tưởng nàng mới là thái tử, còn hắn chỉ là người lạ trong cung kia đó. Đột nhiên hắn cong khoé môi, đúng là kiểu nữ nhân ta chưa từng gặp, thật thú vị.
***
"A, lại đổi phòng rồi. Nhưng phòng này trông đẹp hơn rất nhiều, tên thái tử đó cũng tốt với ta thật."
Tiểu Tinh nhanh chóng nằm xuống chiếc giường mới của mình, cảm nhận từng lớp đệm êm ái, hít thở thật sâu rồi mỉm cười hài lòng nhìn lên trần nhà. Sống thế này mới là sống chứ. Bên phòng kia chỉ có mỗi chiếc giường đơn sơ, đau lưng muốn chết.
Sau đó, nàng chợt nhớ tới điều gì, quay sang cuốn sách mới đặt trên bàn, vội vàng bật dậy, tiếp tục mở sách ra đọc. Xem kỹ xong, nàng dùng hai tay chống cằm đầy suy tư.
Tình cảnh này làm khó cho ta quá. Muốn lấy chiếc vòng còn khó hơn lên trời. Chẳng lẽ đích thân đi trộm về? Giả sử mà bị phát hiện, cái mạng nhỏ của nàng chắc sẽ không còn, vì đây là Sở Quốc.
Nhưng trong sách đã căn dặn chỉ thái tử phi mới được truyền lại cái vòng... Hoàng thượng cũng sẽ không tùy ý cho ta coi. Vậy nếu sách cổ đã chỉ điểm cách để lấy lại chiếc vòng là trở thành thái tử phi... thì... ta chỉ có thể làm theo.
"Lâm Tiểu Tinh, ngươi thực sự phải câu dẫn thái tử để quay về nhà sao?"
***
Cốc cốc.
"Vào đi." Tiểu Tinh nói với người bên ngoài.
Một bóng nữ nhân đi vào, đó là Vi Vi, cung nữ có tính cách hiền lành nhất trong cung thái tử. Trên tay cô cầm một khay chứa tầm vài bộ đồ, mỉm cười cất tiếng:
"Lâm cô nương, thái tử sai ta đưa y phục cho cô."
Nàng quét mắt một lượt, tò mò hỏi:
"Không phải ta đã có rồi sao?"
Nàng đã kiểm tra, có rất nhiều đồ trong tủ quần áo mà?
"Y phục trong tủ kia là của cung nữ bình thường. Thái tử căn dặn, từ giờ cô là cung nữ riêng của người nên phải mặc đẹp hơn các cung nữ đó để giữ thể diện cho ngài ấy."
"A, thì ra là vậy."
Tính ra cũng có nhiều đặc ân quá nhỉ. Nàng bỗng cảm thấy làm cung nữ tính ra cũng vui, không có khổ lắm.
"Ta để đây nhé." Vi Vi đề nghị.
Nàng vui vẻ đáp: "Được. Được cảm ơn cô."
Cô gật đầu nhẹ: "Ta đi đây."
Chưa kịp bước chân thì Tiểu Tinh đã vội ngăn cô lại: "Khoan đã."
"Sao vậy?"
Dù sao cô ấy cũng là người lạ, có chịu giúp ta không? Nàng thử rụt rè yêu cầu: "Ta có thể phiền cô một chút không?"
"Có chuyện gì sao?"
"Chuyện là, ta mới vào cung, còn nhiều chuyện không biết lắm. Cô có thể ngồi xuống... kể cho ta nghe không?"
Vi Vi nheo mắt hồi tưởng: "Chuyện trong cung?"
"Đúng."
Sau khi suy nghĩ thông suốt, nàng quyết định bằng mọi giá phải leo lên được vị trí thái tử phi, có vậy mới quay về thế kỷ 21 được. Trước hết, cần phải am hiểu tất cả mọi chuyện trong cung thì mới có thể thành công được.
"Cô muốn nghe chuyện gì?"
Hình như cô đã chịu giúp nàng. Nàng khách sáo chỉ tay xuống phía dưới: "Cô ngồi trước đi." Rồi Tiểu Tinh cầm chiếc chén mới chêm đầy nước đẩy tới trước mắt Vi Vi: "Đây, ta rót nước cho cô rồi. Uống đi."