Minh Nhi đưa Tiểu Tinh đến một cái sân rộng rãi, ánh nắng gay gắt. Nơi đây yên ắng, dường như chỉ có hai người họ. Ả hất cằm về phía ba chậu quần áo cao ngất ngưởng, giọng điệu đầy vẻ hách dịch: "Đây là y phục của Thái tử, cô phải giặt hết trong hai canh giờ, sau đó phơi trên sào. Nhớ phải phơi cẩn thận, làm hỏng đồ của Thái tử dù chỉ là một sợi tơ... thì cho dù cô có mười cái mạng cũng không đền nổi đâu."
Nàng gật đầu lia lịa: "Ta biết rồi."
Tiểu Tinh tranh thủ liếc ngang liếc dọc xem địa hình, phía đằng kia có hai cái sào, có vẻ cao tầm một mét chín. Nàng hơi đắn đo, bản thân chỉ vỏn vẹn có một mét sáu, hơn nữa, chân đang đau, đương nhiên không thể nhướng chân lên để phơi đồ được. Làm sao đây?
"Ta đi đây, liệu mà làm." Minh Nhi vừa quay người thì bị tiếng của Tiểu Tinh chặn lại: "Minh Nhi tỷ, chờ đã."
"Chuyện gì nữa?"
Dù có bị chửi cũng phải nói!
Ánh mắt nàng tỏ vẻ khẩn cầu: "Minh Nhi tỷ tỷ, ta có thể đổi việc không? Chân của ta... đang hơi đau..."
Ả trừng mắt, nụ cười mỉa mai nở trên môi: "Cô có ý gì? Lời của cô là muốn ta làm thay sao?"
"Ta không có ý đó. Hoặc là, cô có thể tìm cho ta một chiếc ghế tới đây không?"
Chứ cao như vậy, nàng mà trèo lên kiểu gì cũng bị què.
"Hay lắm, Lâm Tiểu Tinh, một cung nữ mới như cô lại dám sai bảo ta!" Ả thầm nghĩ. Rồi gương mặt sau đó trở nên tức giận: "Cô là người mới, vừa vào đã được Dung tổng quản ưu ái giao cho công việc nhẹ nhàng nhất là giặt vài bộ y phục thôi, vậy mà không biết điều xíu nào. Ta nói cho cô biết, ta sẽ tố cáo cô, để cô bị phạt làm gấp đôi việc thường ngày, xem cô dám lười biếng nữa không!"
"Nghiêm trọng vậy sao?" Tiểu Tinh nở nụ cười gượng, nụ cười đó dập tắt liền trong 2 giây vì có chút sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên nàng bị chửi xối xả như vậy. Chưa kịp hoàn hồn Minh Nhi đã tiếp tục mỉa mai: "Ta thấy, cô đúng là đòi hỏi. Chân đau một chút thì có sao chứ? Chẳng phải vẫn đứng được đó à? Hay cô nghĩ mình được đích thân thái tử đưa vào nên muốn làm gì thì làm. Cô cũng không phải thái tử phi, biết điều đi!"
Xổ một tràng dài, cô ta căn bản không cho nàng có cơ hội phản kháng, nàng vừa nghe vừa thấy rất tức giận, chỉ muốn solo trình độ cãi nhau với ả, nhưng đây là thế kỷ 11, rất dễ chết người. Lỡ như cô ta sinh hận, hạ độc nàng thì không thể vớt nổi cái mạng này nữa đâu. Hơn nữa, mới xuyên không đến đây có một ngày, nàng chưa có thế lực gì, chỗ dựa càng không, cách tốt nhất là nhịn ả.
Tiểu Tinh cắn chặt môi, cố gắng thể hiện sự hối lỗi: "Ta sai rồi, ta có thể phơi đồ, cô đừng nói với bà ấy, được không?"
Minh Nhi hừ lạnh, khoanh tay trước ngực: "Hừ, xem như cô biết điều. Làm nhanh đi, buổi chiều còn việc khác đang chờ cô đó."
Dứt lời, ả rời khỏi đó để lại mình nàng với tâm trạng uể oải. Nàng lê bước nặng nề đến bên chậu nước, cố nén đau để bắt đầu công việc giặt giũ.
Trông theo bóng lưng của ả, Tiểu Tinh nheo đôi mắt đầy khó chịu: "Cái đồ ác nữ! Không khác gì mấy nhỏ nữ phụ trong phim cả. Đợi đi Minh Nhi. Tôi mà leo rank lên được tầm cao mới thì tôi sẽ xử con người độc ác như cô trước."
Chửi thầm thoả cái lòng xong, nàng cầm cây gỗ chuyên dùng để giặt đồ lên, bỗng cảm thấy nó thật kỳ lạ: "Không phải bàn chải thì sao mà sạch được chứ? Đúng là ở thời phong kiến không tốt bằng thế kỷ 21 mà!"
***
Lâm Khanh thấy Hàn Triều bỏ cung tên xuống ngồi trên ghế uống nước, liền quay qua hỏi với vẻ nghi ngờ: "Thái tử, bình thường người luyện cung tới hai canh giờ mà, sao dừng lại rồi?"
"Đột nhiên mất hứng."
Thái tử của y bảo mất hứng khiến y thấy lạ.
"Thái tử, Người không khoẻ ở đâu sao? Có cần ta truyền thái y không?"
"Ta bình thường. Sao phải tuyền thái y?"
Y nhìn hắn chằm chằm, khẳng định chắc nịch: "Bởi vì... thần sắc thái tử trông lạ lắm."
Y không biết Sở Hàn Triều đang nghĩ về người khác mới lạ như vậy, không phải vì không khoẻ.
"Được rồi, ta đã nói ta ổn." Hắn suy nghĩ điều gì đó mất mấy giây, sau đó mới gặng hỏi: "Lâm Tiểu Tinh đâu rồi?"
Bấy giờ y mới hiểu sự việc, à, ra là vì mỹ nhân. Anh hùng giang cung cũng khó tránh một cảnh sắc.
Y cúi đầu trả lời: "Lâm cô nương sáng nay đã đi cùng Dung tổng quản để nhận hướng dẫn công việc rồi."
"Làm việc?" Hắn chợt nhướn mày.
Nhớ lại hôm qua, hắn thấy chân nàng đang bị thương, lại bị ngã từ trên trần nhà xuống, hắn bắt đầu hơi lo. Nhớ thêm cảnh nàng chăm chú ngắm múi của hắn, hắn càng cảm thấy mình nên có trách nhiệm, dù gì nàng cũng là người thức thời, biết hắn đẹp.
"Thái tử bảo ta sắp xếp cho cô nương ấy nên ta đưa tới Dung tổng quản. Có điều gì không vừa ý người sao?"
Hàn Triều đỏ bừng cả mặt khi thoát khỏi suy nghĩ. Hắn nhiên không vừa ý, bởi vì nàng đang bị thương kia mà.
Không hiểu sao hắn rất lo lắng, nhưng hắn là thái tử, đương nhiên không dám nói thẳng, chỉ đứng dậy sai khiến y: "Ngươi dọn dẹp chỗ này đi, ta đi dạo một lát, không cần theo ta."
***
Sau khi giặt xong, Tiểu Tinh đã thử nhón chân, rướn người để phơi lên sào cao mấy lần, nhưng nỗi đau từ vết thương cuối cùng vẫn khiến nàng dần có ý định bỏ cuộc. Nàng thở một hơi dài, lẩm bẩm: "Cao quá. Phải chăng có ai cao một mét tám giúp thì tốt!"
Nhưng mà, đây là thực tế cuộc sống, không phải phim, không ai giúp nàng được, nàng đành phải tự nghĩ cách.
Bỗng nhiên, nàng nảy ra một ý tưởng khi thấy cái chậu giặt đồ. Tiểu Tinh nhanh nhẹn lật ngược cái chậu, chầm chậm đứng lên đó. Quả nhiên đã đủ chiều cao để phơi.
Đang vui vẻ đem bộ y phục đầu tiên phơi trên sào thì nàng tự nhiên có cảm giác kỳ lạ, cái chậu rất chênh vênh, mất thăng bằng, dường như sắp trượt khỏi mặt đất.
"Hay do lúc giặt đồ làm nó trơn quá?"
Vừa nghĩ xong thì mọi chuyện đúng như dự đoán, cả người nàng bắt đầu loạng choạng đổ về phía sau.
"Á!"
"Cẩn thận!"