"Đau không?" Tay Hàn Triều giữ nhẹ vòng eo con kiến của nàng.
"Đa tạ."
Tiêu rồi. Lỡ rơi vào tình cảnh "anh hùng cứu mỹ nhân" khó lòng mà thoát ra. Xưa nay bất kể bộ phim nào có cảnh này, hai người nhận ân huệ của nhau, thường sẽ phải lòng nhau. Chẳng lẽ...
Không đúng, ở tư thế sát nhau như vậy, đã xảy ra hai lần rồi đó. Sao hắn với nàng lại luôn có cơ hội tiếp xúc với nhau như vậy chứ? Liệu hắn có liên quan đến lý do nàng xuyên không không?
Với khoảng cách gần, nàng âm thầm đánh giá từng đường nét trên gương mặt của hắn, quả nhiên xứng danh tuyệt sắc mỹ nam. Đúng là khéo đẻ, chắc là hoàng thượng và hoàng hậu cũng đẹp dữ lắm.
"Đau lắm à? Cô nhìn ta ghê vậy?"
Bấy giờ Tiểu Tinh mới nhận ra mình đã mê mẩn hắn tới mức bay mất hồn. Dù biết trước sẽ có cảnh như vậy nhưng khi trực tiếp trải qua, chẳng ngờ trái tim nàng lại xao xuyến đến vậy.
Nàng chỉ có thể nhỏ nhẹ bảo: "Ta không sao..."
Đột nhiên nóng thế này? Toàn bộ cơ thể của ta nóng tới kỳ lạ. Hay do mặt trời nhỉ?
"Sốt rồi sao? Mặt đỏ quá."
Nhìn thấy bờ má ửng đỏ của nàng, hắn vội đặt tay lên trán kiểm tra và tiếp tục chạm vào mặt khiến trái tim nàng đập loạn xạ. Hắn là người đầu tiên dám sử dụng những cử chỉ thân mật với nàng mà không hề mang theo sự biếи ŧɦái, chỉ toát lên sự ấm áp và thái độ bảo vệ. Với tình hình như vậy, không mấy chốc nàng sẽ "lọt hố" mất.
"Thực sự nóng. Mau theo ta trở về đi."
Tiểu Tinh rụt rè lắc đầu, chân chạm xuống đất, đứng ra xa: "Chắc là trời nắng gắt quá nên say nắng thôi, ta không sao."
Nhưng cũng say người. Vẻ đẹp đó, sự quan tâm đó trước đây ta đều chưa cảm nhận qua bao giờ.
"Đi được không?" Hắn đột nhiên lo lắng hỏi.
Nàng quay xuống nhìn chân của mình, thử cử động, tiến một bước. Thực ra chỉ là hơi nhức một chút, vì nàng được thái tử đỡ rồi nên chân căn bản không có vấn đề gì nghiêm trọng. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt anh tuấn và chính trực kia, sắc nữ trong lòng bỗng dưng nổi dậy.
Nàng cố ý hạ một chân xuống, tỏ vẻ đáng thương: "Ah, hình như, có chút đau, thái tử... dìu ta về... được không?"
Diễn như vậy đã được chưa nhỉ?
Nàng chưa từng trải qua mối tình nào, gặp được người đẹp trai lại còn quan tâm nàng như hắn, tại sao không nắm bắt cơ hội chứ? Không nắm bắt là ngu đó.
Sở Hàn Triều suy nghĩ một lúc, dù không biết nàng có ý đồ gì nhưng hắn cũng gật đầu: "Được, ta giúp cô."
Tiểu Tinh cười e thẹn nhưng rõ ràng vui như mở cờ trong lòng. Bỗng nhiên nàng nhớ ra điều gì đó: "À mà không được, ta còn đồ chưa phơi xong nữa..." Nàng tiếp tục làm ra bộ mặt tội nghiệp.
Hắn nheo mắt với vẻ lo lắng nói: "Chân đang không ổn, phơi cái gì chứ, yên tâm đi, ta sẽ giao cho người khác."
Quả nhiên bất kỳ ở đâu, biết tỏ ra yếu đuối một chút cũng trở thành vũ khí lợi hại.
Nàng gật đầu: "Vậy... vì bảo trọng thân thể, ta sẽ nghe lời thái tử... không phơi nữa."
"Đi thôi."
Nàng đưa tay ta trước mặt Hàn Triều với mong muốn được hắn dìu về cung. Nhưng không ngờ, trái với suy nghĩ của nàng, hắn lướt ngang bàn tay, luồn vào sau eo nàng, hai tay cứ thế nhấc bổng nàng lên.
Cái... cái gì? Hắn bế ta?
Chỉ là nhờ dìu về thôi, sao lại thành bế luôn rồi?
"Ngồi yên."
"Thái tử, người khác thấy thì không hay đâu."
Tiểu Tinh tuy có chút thích vẻ đẹp trai của hắn nhưng để đắc tội với toàn bộ nữ nhân trong cung thì nàng cơ bản không dám. Một điều chắc chắn là, với thân phận thái tử này, nữ nhân thích hắn nhiều vô số kể. Nàng là ai mà dám công khai "giật chồng quốc dân" chứ?
"Yên tâm đi, giờ này tất cả mọi người đều đã đi ăn trưa."
Đi ăn rồi?
Cứ nghĩ hắn có thể đường đường chính chính bế nàng, tuy có chút sợ, nhưng ai ngờ hắn chỉ làm vậy chỉ vì biết không có ai ở ngoài. Nói vậy chỉ có hai là họ ở quanh đây thôi. Nàng từ bất ngờ chuyển sang thất vọng.
Nhưng không sao, lo cho cái mạng trước. Thái tử người ta thân phận cao quý, sao nàng nói chạm là chạm được chứ!
***
Sau khi Hàn Triều đặt nàng lên giường và bôi thuốc cho nàng, Tiểu Tinh ngồi yên vị với vẻ mặt ngoan ngoãn, cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
"Còn đau không?" Hắn hỏi sau khi đặt thuốc sang một bên.
"Không, hết rồi!"
"Ở đây đợi ta." Hắn vừa nói vừa có chút ngại ngùng, không hiểu ma xui quỷ khiến gì mà hắn lại đưa nàng về tận giường như thế rồi còn thoa thuốc cho kiểu này nữa.
Dù cảm thấy ngại ngùng, nhưng nàng vẫn cười tươi và gật đầu: "Ta đợi."
Ngay khi đó, trái tim thiếu nữ của nàng lại rung rinh.
Không mấy, lập tức trở thành thái tử phi luôn được không? Xét về mọi mặt, Hàn Triều vừa đẹp trai vừa cao ráo, lại sắp là chủ nhân của một đất nước. Nếu không may bị kẹt lại đây không trở về được thật thì chỉ cần dựa vào hắn nàng cũng có thể thảnh thơi sống qua ngày. Hay là thế nhỉ?
"Không được cử động. Ta đi đây."
Dặn dò xong, hắn vội ra ngoài. Cũng không hiểu lý do gì mà nàng khiến hắn quan tâm đến thế. Trước nay hắn đâu quan tâm tới nữ nhân nào theo cách như vậy. Lạ quá. Rốt cục chuyện này là sao chứ? Trái tim hắn thật khó điều khiển.
***
Lâm Khanh đứng ở cửa đợi sẵn, nhìn thấy thái tử, với thái độ tò mò y hỏi: "Thái tử, tại sao người để cô nương ấy ở đây? Có cần ta đưa về căn phòng kia không?"
Hàn Triều hơi bối rối. Hắn đã cất công bế nàng tới tận phòng mình, đưa về lại nơi khác làm gì chứ?
"Không cần. Ở đó không khí không tốt, à không, ta nghĩ lại rồi, để cô ấy ở gần ta một chút để tiện theo dõi... dù sao cũng không phải người của triều ta. Dọn dẹp căn phòng bên cạnh đi."
Nghe cứ như đang hi sinh vì việc nước, không có dính líu đến chuyện tình cảm gì cả. Thật cao cả biết bao.
"Vâng." Y gật đầu.
Sau đó, Hàn Triều lại lẩm bẩm thêm một câu tự vả mặt mình: "Rõ ràng nàng ấy đang bị thương, là ai sai khiến chuyện giặt đồ chứ?"
Bây giờ thì không rõ quan tâm tới nước nhà hay quan tâm tới nữ nhân nữa rồi.
"Có cần... Thần điều tra không?"
"Cần. Tìm ra người đó, phạt một ngày không ăn cơm."
"Rõ."
Thái độ dứt khoát của hắn khiến y hiểu ra vấn đề ngay và luôn. Chắc là mình sẽ sớm có nữ chủ nhân mới thôi.
"Làm màu" nhiều như vậy cũng chỉ vì một nữ nhân. Làm gì có chuyện việc nước việc công ở đây, có mà tán tỉnh người ta ấy. Thái tử khó mà che giấu được lòng mình với y.
Thấy Lâm Khanh còn chần chừ, hắn thắc mắc: "Đi đi. Sao còn đứng ở đây?"
Cuối cùng không nhịn được, y cũng phải lên tiếng: "Thái tử, ta hỏi thật nhé."
"Chuyện gì?"
"Người thích Lâm cô nương à?"