Hàng Vạn Lần Yêu Nàng Không Đủ

Chương 5: Cung nữ riêng

Tiểu Tinh được dẫn vào một căn phòng nhỏ, tuy nhỏ nhưng khá đầy đủ và ấm áp. Cũng tại hoàng cung rộng quá mà chân của nàng đột nhiên cảm thấy đau lại, nàng vội đổi sang cà nhắc, cà dựt từng bước.

Lâm Khanh chợt mỉm cười thân thiện: "Quên chưa hỏi, cô nương tên là gì, bao nhiêu tuổi?"

Nghĩ tới tháng ngày sau này phải lết cái chân đang bị thương để đi làm người hầu cho người khác, nàng liền không thiết sống, buồn bã đáp: "Lâm Tiểu Tinh. 22 tuổi."

"Tiểu Tinh cô nương, yên tâm đi, thái tử của ta là một người nhân hậu, sẽ không ngược đãi cô đâu. Trước mắt, cô thay y phục đi, nếu hoàng thượng nhìn thấy cô mặc đồ như bây giờ ở trong cung, nhất định cô sẽ bị xử trảm." Y dặn dò một cách cẩn thận.

Có được lời an ủi này, trong lòng nàng dường như dịu đi một chút. Cách ăn mặc của nàng đúng là hơi "thiếu vải" so với thời phong kiến.

Vì vẫn chưa biết rõ cách xưng hô ở đây lắm nên trong câu trả lời của nàng còn có chút hoài nghi: "Ta biết rồi. Cảm ơn... huynh?"

Lâm Khanh hài lòng gật đầu: "Ta đi đây. Cô giữ gìn sức khỏe."

Nghe cách y đáp thì nàng nhận ra, có vẻ xưng hô đúng rồi. Chờ y vui vẻ rời đi, nàng mới hiểu, cách xưng hô trong phim thực sự được lấy từ lịch sử. Lúc này, nàng ngồi xuống ghế, ôm bắp chân đang đỏ tấy của mình, cố gắng sắp xếp lại những gì đang xảy ra.

"Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy? Mình thực sự xuyên không."

Nàng đang ở đâu, thời đại nào, tại sao lại ở đây? Lúc đó Mộ Thiên cũng đang ở với nàng nhưng anh ta đã đi đâu? Với lại, bằng cách nào tìm được chiếc vòng đây?

Nàng thở dài, cảm thấy bất lực, không biết nên làm gì tiếp theo, thế là từ từ đứng dậy, đi đến cửa sổ và nhìn ra ngoài. Bầu trời đêm đen kịt, không một ánh sao, tự nhiên nàng cảm thấy cô đơn và lạc lõng.

Một hồi nàng cũng trở vào, mở chiếc tủ quần áo, phát hiện trong đó toàn đồ của cung nữ, đã vậy chỉ có một màu duy nhất là hồng, lông mày vô thức nhíu xuống, nàng không thích y phục cung nữ này.

***

Ở phía bên kia sau khi Lâm Khanh quay trở về, Hàn Triều với thái độ quan tâm tra hỏi: "Sắp xếp xong hết chưa?"

Y kính cẩn trả lời: "Xong rồi, thái tử. Cô nương đó bảo, tên là Lâm Tiểu Tinh, năm nay vừa tròn 22 tuổi."

"22 tuổi?"

Trong lòng của hắn chợt dấy lên sự thích thú chưa từng có, nàng nhỏ hơn hắn một tuổi, dáng người cũng rất thon thả, hắn cảm thấy, vừa khéo có thể ôm trong lòng. Đột nhiên trên khuôn mặt hắn nở một nụ cười.

"Thái tử. Thực sự muốn để cô nương đó làm cung nữ của người sao?" Lâm Khanh đột nhiên tò mò.

Bởi vì trước đây, không có ngoại lệ nào khiến cho thái tử mà y biết tự mình nạp cung nữ vào cung cả, hẳn trong lòng thái tử, nữ nhân này khác với mọi người.

Không ngờ câu trả lời lại đúng như dự liệu của y: "Lâm Tiểu Tinh, đúng là cung nữ, nhưng sẽ là cung nữ riêng của ta."

Vẻ mặt y bàng hoàng. Cung nữ riêng... Y ngay lập tức hiểu, thái tử đang để ý đến Lâm Tiểu Tinh.

Là một thị vệ bên cạnh thái tử từ nhỏ tới lớn, y biết, ngoại lệ của hắn, chính là thứ mà hắn sẽ trân trọng cả đời.

***

Sáng tinh mơ, Lâm Tiểu Tinh bị gọi tới triệu tập cùng nhóm cung nữ trong cung thái tử. Nàng thật sự bỡ ngỡ với khung cảnh xung quanh, chỉ là một cung thái tử... mà có tận 15 cung nữ, thêm nàng là 16, một từ thôi, giàu.

Một người ăn mặc khác so với các cung nữ, trông cũng lớn tuổi hơn, đó chính là Dung tổng quản, bà ta đứng trước mặt bọn họ dõng dạc nói lớn: "Hôm nay Vạn Nữ Thất của chúng ta có thêm một người mới, Lâm Tiểu Tinh."

Nàng bị gọi, vội vàng đi lên phía trên đứng cùng với bà ấy, tuy nhiên vì thấy quá lo lắng nên nàng chỉ biết đứng chôn chân một chỗ.

Dung tổng quản thấy vậy quay sang trừng mắt: "Ta gọi cô đó. Không biết chào mọi người sao?"

Lúc này nàng mới nhận ra mình đã phạm lỗi, nếu bị bà ta ghim trong lòng thì e là sau này nàng sẽ khó sống ở đây mất, do đó hiện tại nàng cần phải biết nhiều một chút.

Tiểu Tinh nghĩ thông suốt, vội cúi đầu rối rít: "Xin lỗi Dung tổng quản, ta không cố ý. Đây là lần đầu tiên ta nhập cung, còn nhiều thiếu sót. Thất lễ rồi." Kế đến, nàng lén đẩy mắt hướng lên trên để quan sát kỹ vẻ mặt của bà ta. Dường như thái độ của Dung tổng quản đã có phần dịu đi.

"Được. Ta tha thứ vì là lần đầu. Mau chào các cung nữ khác đi."

May quá. Lúc bấy giờ nàng mới dám đứng thẳng người, nở nụ cười tươi tắn, vẫy tay như kiểu hiện đại vẫn hay làm: "Chào các ch..., à không, chào mọi người, ta là... Lâm Tiểu Tinh, cung nữ mới. Mong mọi người giúp đỡ."

Phía bên dưới bắt đầu xôn xao, thì thầm. Cảm giác được sự xuất hiện của mình như đang làm chướng mắt người khác, nàng có phần chột dạ.

"Cô ta dựa vào cái gì mà được vào Cung Thái tử một cách nhanh gọn như vậy?" A Phiến, một cung nữ quay sang phàn nàn với cung nữ bên cạnh.

"Đúng đó, chúng ta phải qua bao nhiêu cuộc thi tuyển chọn mới được vào đây. Cô ta muốn vào là vào."

"Không phải là câu dẫn thái tử thành công mới được ở đây chứ?" Vĩ Lam bên cạnh cũng phụ hoạ.

Xem ra bọn họ đều cảm thấy nàng là kẻ thù không đội trời chung. Nhưng suy cho cùng, ở đâu cũng sẽ có người này người kia, "con ông cháu cha" quá thì dễ bị ghét.

Tình cảnh căng thẳng như thế nhưng vẫn có một người cất tiếng, đi ngược với vô số lời chỉ trích còn lại: "Chắc là không phải đâu, nếu thành công thì bây giờ đã được nạp thành phi rồi. Các cô nghĩ nhiều rồi đó."

Đó chính là Triệu Vi Vi. Người duy nhất có trái tim lương thiện hơn bất cứ cung nữ nào ở đây. Nhưng điều đó không giúp cho ba con người kia bớt đi bản tính sân si được.

"Vi Vi, cô hiểu gì chứ! Bớt quản chuyện bao đồng đi." Vĩ Lam miệng sắt xéo.

"Mặc kệ cô ta, chúng ta đừng chơi với cô ta. Cô ta giúp Lâm Tiểu Tinh kia, chắc cũng cùng một thể loại đó." Minh Nhi kéo lấy tay Vĩ Lam tỏ thái độ ra mặt.

Vi Vi cảm giác được mình bị bắt nạt liền quay mặt đi chỗ khác, ánh mắt đượm buồn. Cô chỉ muốn mọi người đừng có cái nhìn cực đoan về người khác thôi mà, không ngờ lại liên lụy tới mình.