"Đương nhiên."
"Ừ, tuy nhiên ta vẫn không tin. Trên đời này cơ bản không có chuyện tiên nữ hạ phàm, ta học rộng hiểu nhiều, đủ để biết điều đó."
"Ngươi cũng thấy ta không đi từ cửa mà, sao không phải là tiên nữ được chứ?"
Đây là câu cuối cùng Tiểu Tinh nghĩ ra được.
Hắn chìm vào suy nghĩ một lần nữa rồi gật gù: "Cũng đúng nhưng... vẫn chưa đủ sức thuyết phục."
Con người đó thông minh và cẩn thận quá mức, làm nàng không biết giải thích như nào cho ổn thoả.
Cuối cùng nàng cũng chịu thua, quyết định đem hết sự thật phơi bày bằng điệu bộ chán chường: "Ta nói lần cuối, cũng là sự thật, tin hay không thì tùy, ta đến từ một thế giới khác, không biết tại sao lại xuất hiện ở nơi này, ta cũng đang không hiểu đây."
Sở Hàn Triều sau bao nhiêu lâu cũng nghe được câu trả lời hợp lý, môi mỉm cười: "Chịu khai thật rồi nhỉ? Lần này ta sẽ tin."
"Cảm ơn."
Hắn phẩy phẩy tay: "Ta sẽ coi như chưa có gì xảy ra, đi đi, quay trở về thế giới của ngươi."
Nàng trợn mắt lên: "Cái gì?"
Hắn ta đang đuổi nàng đi, không thể tin được.
"Ta tha cho rồi cô còn muốn gì nữa?"
Phải rồi. Hắn đang cho nàng đi mà. Sao nàng phải đắn đo làm gì chứ? Nhưng bây giờ nàng có đi thì cũng không biết đi đâu, làm gì biết đường xá ở đây. Nàng nhìn vào cổ tay trái của mình, phát hiện chiếc vòng đã biến mất.
"Đợi chút."
Chiếc vòng đó đang ở đâu, sao bay đi mất rồi? Nàng ngó nghiêng xung quanh, đi lên, đi xuống, tìm kỹ dưới mặt đất cũng không thấy bóng dáng của chiếc vòng thạch anh. Là nó đưa nàng đến đây, giờ đột nhiên không còn nữa thì biết tìm chỗ nào chứ? Lúc nãy ở phòng tắm vẫn còn mà, sao vừa ra sảnh đã không thấy nữa rồi.
Thấy bộ dạng loay hoay của nàng, hắn tò mò hỏi: "Cô đang tìm thứ gì?"
Tiểu Tinh lo lắng đáp: "Ta không có cách trở về, chiếc vòng đưa ta đến đây đã biến mất rồi."
"Làm rơi sao?"
"Không biết."
Nàng chìm vào trạng thái mơ hồ. Ở đây là cổ đại, nàng lại là người hiện đại, nếu kẹt ở nơi này thì làm sao mà tồn tại? Nghĩ thôi mà nàng sợ tái cả mặt.
Sở Hàn Triều nhìn chung đã hiểu được vấn đề của nàng, hắn gật gù: "Xem ra, ngươi không có cách để quay trở về rồi nhỉ?"
"Đúng là vậy..."
Hắn thở một hơi dài, nhìn nàng bằng ánh mắt đăm đăm.
Một thái tử như hắn, quanh năm suốt tháng chỉ vùi đầu vào kinh sử, dao kiếm, lâu nay vốn không quan tâm đến một nữ nhân nào, thế mà bây giờ, bất chợt có một nữ nhân từ trên trời rơi xuống khiến hắn phải đau đầu nghĩ cách xử lý. Hắn biết phải làm sao đây?
Xem xét kỹ, dù sao nữ nhân này cũng đáng thương. Hiện tại lại không có nơi trú thân, rơi vào ngay ngự phòng của ta, cũng là có cái duyên. Hẳn ông trời đang trao cho hắn một lời nhắn gì đó. Thôi thì hắn chấp nhận, giữ lấy nữ nhân này bên cạnh, chuyện tiếp theo, từ từ rồi tính.
"Thế này đi, ta sẽ nhận nuôi ngươi. Ở chỗ ta vẫn còn thiếu một cung nữ, nếu muốn có cơm ăn áo mặc thì từ giờ làm việc cho ta."
Tiểu Tinh đang đắn đo và sợ hãi với chuyện bị mắc kẹt ở thời phong kiến, nghe câu đó của hắn, nàng lại càng thêm sợ.
"Ngươi..."
Sau một hồi suy nghĩ, nàng mạnh dạn hỏi hắn: "Ahh, thái tử, nhưng mà... ngươi có thái tử phi chưa vậy?"
Lâm Khanh ở một bên nghe thấy liền nhăn mặt: "Cô nương, ăn nói cẩn thận, sao có thể hỏi thẳng..."
Nhưng không để y nói hết câu, hắn đã đưa tay lên can ngăn, môi nở nụ cười hứng thú nhìn nàng: "Sao? Thích vị trí đó à?"
Thích chứ. Bị chôn vùi ở một nơi cái gì cũng phải tự làm, còn phải hầu hạ người khác thì quá thê thảm rồi.
Hơn nữa, hắn đẹp trai như vậy kia mà, ngắm gương mặt đó mỗi ngày thôi cũng nuốt trôi cơm. Vả lại, nếu đã xuyên thì phải ở vị trí cao nhất chứ, sao nàng lại cam tâm đi làm cung nữ được.
Nhưng đó chỉ là nàng tưởng tượng, nghe nói thời phong kiến cung đấu rất mãnh liệt, nàng tuyệt nhiên không dám tranh đấu với hậu cung 3000 mỹ nhân của hắn. Sau một lúc, nàng lắc đầu, cười trừ: "Không, không, ta hỏi chơi thôi."
"Vậy ý ngươi thế nào? Chỗ ta đang thiếu một cung nữ thật."
"Ta..."
"Sao, có điều gì bất bình? Hay muốn làm thái tử phi?"
Mặt nàng đỏ bừng, quả quyết đáp: "Không, ta không có ý đó."
Hắn nhoẻn miệng cười, nụ cười đầy nguy hiểm: "Vậy ý là gì, hửm?"
Phải làm cung nữ cho hắn cũng khổ thật, nhưng nếu không đồng ý thì nàng cũng không biết phải đi đâu. Ở xã hội cổ đại này, phụ nữ muốn sinh tồn rất khó, toàn phải dựa vào đàn ông để đi lên, vì vậy dù cho vẻ mặt của hắn rất gian tà, nàng vẫn quyết định lựa chọn tin hắn.
"Được rồi, ta đồng ý làm cung nữ của ngươi."
Lúc này Tiểu Tinh mới chợt ngộ ra, hoá ra không có cơ hội đổi đời 10 tỷ nào ở đây cả, đây đích thị là một mối xui xẻo.
Sở Hàn Triều âm thầm cười trong lòng. Thực ra, hắn đã nhìn thấy vết thương trên chân nàng đang sưng tấy, nên mới muốn trêu chọc nàng một chút. Hắn là người tốt, đương nhiên không làm ra chuyện ngược đãi người bệnh.
Tuy nhiên, hắn không nói rõ cho nàng biết sẽ phải làm gì, chỉ quay sang mờ ám ra hiệu với Lâm Khanh: "Sắp xếp một chỗ ở cho nữ nhân này đi."
"Tuân mệnh, thái tử."