Hàng Vạn Lần Yêu Nàng Không Đủ

Chương 3: Ta là tiên nữ hạ phàm

Lúc này, Sở Hàn Triều mới kịp quan sát thật kỹ, có vẻ vì tóc nàng búi lên một cục nên bấy giờ hắn mới phát hiện, hoá ra nàng là một nữ nhân. Vì vậy hắn liền ho khan một tiếng, giọng cũng chuyển đổi một cách mượt mà: "Sao không trả lời? Còn nữa... định ngâm trong bồn tắm của ta đến bao giờ?"

Rồi hắn nở một nụ cười nhếch: "Chẳng lẽ là muốn tắm chung à?"

Tiểu Tinh mơ hồ nghe thấy hắn gọi, vội vàng chối: "Không, không phải!"

Khi đó Tiểu Tinh mới bừng tỉnh, gì mà tắm chung chứ, hắn lưu manh thật đó!

Do sợ hãi, nàng nhanh chóng đứng dậy: "Ta ra ngay đây."

Hắn không nói gì, chỉ túm lấy cái khăn trên bờ, quấn nhẹ phía bên dưới rồi đứng thẳng dậy đề nghị: "Theo ta."

***

Sở Hàn Triều mặc xong đồ thì cùng nàng ra phòng sảnh, nàng vẫn trong trạng thái căng thẳng không dám nhìn. Rốt cuộc đây là chuyện gì chứ? Sao nàng lại rơi xuống bồn tắm của hắn thế này?

Đang lúc thắc mắc thì hắn ngồi xuống ghế, cất tiếng gọi ai đó: "Lâm Khanh!"

Hắn đang gọi ai?

Tuy nhiên, tiềm thức mách bảo nàng rằng, cảnh tượng này hoàn toàn không ổn. Hắn dù gì cũng là thái tử, nếu tiếp tục ở bên cạnh hắn như vậy thì mạng của nàng e sẽ khó giữ.

Nàng nghĩ vài giây, vội quay người bỏ chạy. Thế nhưng, khi đang lao ra phía cửa thì đầu đã va phải một nam nhân cao lớn.

Khuôn mặt nàng liền méo mó, xem ra ta bỏ chạy không thành rồi.

Lâm Khanh tò mò nhìn nàng, âm thầm nheo mắt đánh giá.

Thái tử từ trước đến nay luôn xa lánh nữ sắc mà. Bây giờ đột nhiên mang một nữ nhân về phòng, quả thực là chuyện hiếm thấy. Chẳng lẽ nữ nhân này là thái tử phi tương lai người muốn ra mắt với ta?

Y tò mò nhìn cách ăn mặc của nàng. Tiểu Tinh mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, cổ vuông, chiều dài đến đầu gối, trên lưng đeo một chiếc túi màu xanh nhạt, cách trang điểm tự nhiên, nhẹ nhàng, nhìn đều đặn từ đầu đến chân chẳng có điểm nào cho thấy nàng là người Sở Quốc. Không lẽ là người ngoại quốc?

Nhưng Hàn Triều phản xạ rất nhanh, hắn biết nàng tính bỏ trốn, liếc ánh mắt rất sắc bén, đằm đằm sát khí nhìn nàng quát lên: "Đứng yên đó. Ai cho phép ngươi đi?"

Rồi hắn lại hạ lệnh cho y: "Lâm Khanh, dắt nàng ta lại đây."

"Rõ!"

Hàn Triều vẫn ngồi yên, tiếp tục cười lạnh với với Tiểu Tinh. Nàng lập tức sợ hãi, quay mặt tránh khỏi nụ cười đáng sợ đó, dọa như vậy, nàng dám đi mới lạ!

"Ta tự đi!"

"Nói đi, ngươi là thích khách phải không?"

Thích khách kiểu gì mà lao vào bồn tắm của hắn chứ.

Nhưng cái giọng này mà trả lời ngông cuồng là chết chắc rồi. Tiểu Tinh nhanh chóng quỳ xuống đất, vừa chắp tay vừa làm ra vẻ mặt cầu xin: "Thái tử, tha mạng cho ta đi, ta không phải thích khách, cũng không phải yêu quái. Ta, ta còn mẹ già con thơ, phải chăm lo cho gia đình nữa."

Một màn trước mắt làm Hàn Triều cảm thấy thú vị, bởi đây là lần đầu tiên hắn gặp phải nữ nhân thế này. Hắn gật đầu tỏ vẻ đồng cảm: "Ừ, biết rồi."

"Vậy là ngươi tha cho ta sao? Cảm ơn nhé, ta đi đây." Lâm Tiểu Tinh mỉm cười, sau đó đứng dậy chuẩn bị tư thế chạy đi thì có một bàn tay túm lấy tay cô, không ai khác ngoài Sở Hàn Triều.

"Ngươi..."

"Ta chưa nói cho ngươi đi, định đi đâu?" Hắn nghiêng đầu, nở nụ cười tươi.

Tuy nhiên, trong mắt nàng, nụ cười này vừa độc ác vừa thâm sâu, chắc chắn phải có ý đồ gì đó. Quả nhiên người cổ đại không ai đơn giản.

Nàng tủi thân cất tiếng: "Thái tử, người muốn giam ta vào ngục thật à?"

Hắn vẫn ngồi yên không có hành động gì. Nàng đưa hai tay tới trước, bộ dạng cam chịu, ra vẻ chấp nhận tình thế: "Thôi được, tay đây, trói ta đi. Nhưng mà ta nói trước, ta không muốn bị chém đầu, nếu phải chết thì xin ngươi cho ta uống thuốc độc... Ta muốn chết trong dáng vẻ xinh đẹp nhất, coi như cầu xin ngươi."

"Hahaha."

Đột nhiên hắn bật cười. Nàng ngơ ngác không hiểu được điều gì. Lâm Khanh đứng bên cạnh hắn cũng cười mỉm, y nghĩ, quả nhiên là cô gái thú vị.

Xem màn kịch của nàng diễn hồi lâu, cuối cùng hắn cũng ngẩng đầu nhìn nàng với sự thích thú: "Ta đã nói sẽ xử chết ngươi đâu?"

"Hả, chưa nói hả?"

Đúng rồi, nãy giờ đều là nàng tự biên tự diễn. Hiểu vấn đề, Tiểu Tinh chợt phấn chấn trở lại: "Ta không phải chết? Vậy thì may quá."

Sở Hàn Triều cầm một chén nước đưa cho nàng: "Được rồi, không cần căng thẳng. Ta muốn ngươi trả lời thành thật mọi chuyện xảy ra, ta hứa sẽ không trách phạt ngươi."

Nhận lấy chén nước, nàng chầm chậm uống một ngụm rồi đặt xuống bàn.

Hắn nghiêm chỉnh quan sát thái độ của nàng. Nàng rơi từ trên trần nhà, hắn đương nhiên đủ tỉnh táo để hiểu nàng không phải thích khách. Sau đó, hắn bắt đầu ngừng phân tích và trực tiếp tra khảo:

"Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao rơi từ trên đó xuống? Trần nhà của ta không hề có lỗ hỏng."

Khi nghe câu này, nàng cứng họng, bởi vì không dám khẳng định mình là người từ tương lai tới nơi này. Với lại, nếu không kể bất cứ điều gì, hắn cũng sẽ nghĩ rằng nàng là yêu quái. Trong phim ảnh và đời thực, bất kể thời nào đi nữa, yêu quái đều sẽ bị tiêu diệt, không thể tồn tại trên đời, thừa nhận mình là yêu quái thì chỉ có chết.

Tiểu Tinh im lặng một hồi, cuối cùng cũng nghĩ ra một lý do phù hợp: "Ta là tiên nữ hạ phàm, đến đây là để giúp thái tử."

Đôi lông mày của hắn nhướn lên đầy vẻ ngạc nhiên: "Tiên nữ?"

Nàng gật đầu vội.

"Cho rằng ta một đứa trẻ à? Có thể tùy tiện tìm những lời bông đùa như vậy để qua mặt?" Hàn Triều như đang dội một gáo nước lạnh lên người nàng.

Tiểu Tinh vẫn không đuối lý: "Ngươi... tận mắt thấy ta rơi xuống mà, không lẽ ta có thể đi xuyên tường được sao?"

Hắn suy nghĩ một hồi sau đó đưa ra nhận xét: "Có thể, khả năng là ngươi đã chết, thứ ta thấy là linh hồn của ngươi."

Tiểu Tinh không hiểu tại sao IQ của hắn lại kém như vậy, trong khi mình đang sống sờ sờ đây mà. Tức giận đùng đùng, nàng hỏi: "Ngươi vừa chạm vào ta đó, có thấy giống hồn ma không?"

Hắn ngây người, cảm thấy nàng nói cũng có lý. Tiểu Tinh thực sự là con người bằng xương bằng thịt, lúc nãy hắn còn túm người nàng lên từ dưới nước mà.

"Vậy cho là không phải hồn ma đi."