Hàng Vạn Lần Yêu Nàng Không Đủ

Chương 2: Bất ngờ

Tiểu Tinh giữ chặt chiếc hộp với vẻ mặt mong chờ: "Thực sự là chơi chán mới cho tôi à?"

Sau khi hắn ta quyết định chốt xong, nàng nhất định sẽ cầm luôn không đắn đo gì. 10 tỷ... Hai căn nhà, cả đời này nàng sẽ không nàng phải lo nghĩ chuyện cơm áo gạo tiền nữa.

"Đúng. Để tôi đeo cho cô."

10 tỷ đã thuộc về nàng thật rồi.

Nhưng Tiểu Tinh vẫn nhăn mặt, đầu óc mơ màng oán trách: "Tôi định bán nó đi mà. Có nghe thấy tiếng lòng tôi không? Đừng đeo. Đừng đeo mà."

Tuy nhiên, vì Mộ Thiên không hề hiểu nên nàng đành miễn cưỡng để hắn ta cầm tay mình, lấy vòng thạch anh đeo vào.

Nhìn chiếc vòng lấp lánh trên tay, nàng cười trừ: "Cảm ơn nha."

Vẻ mặt Tiểu Tinh vui vẻ nhưng trong lòng lại buồn rười rượi, chỉ cần tưởng tượng lúc tháo ra sẽ bị xước, giá bán vòng liền giảm đi một con số, nàng lập tức cảm thấy đau lòng. Tuy nhiên, nghĩ tới nhà và xe vẫn còn đó, nàng nàng gắng tươi cười trấn an chính mình. Không sao, có tiền là được rồi.

Bỗng nhiên, vài giây sau đó, mặt nàng biến sắc, nhận ra một loại cảm giác lạ, nàng vội kêu lên: "Nóng, nóng quá."

Chiếc vòng thạch cứ như đang bị lửa nung, trở nên nóng một cách kỳ quái không thể giải thích được.

Mộ Thiên thấy vậy kéo lấy tay nàng, quan tâm hỏi: "Gì vậy? Nóng ở đâu?"

Tiểu Tinh hoang mang lẫn sợ hãi: "Không biết nữa, lúc nãy thì tay tôi nóng, giờ cả người cũng như vậy nữa."

Mộ Thiên cầm vào chiếc vòng, đầy vẻ trầm ngâm: "Để tôi xem."

Ánh sáng từ chiếc vòng phát ra làm chói mắt hắn. nàng cũng nheo mắt để tránh thứ ánh sáng tím kỳ lạ đó.

"Cái vòng phát sáng rồi? Tổ tiên không lừa tôi, thực sự không lừa tôi!" Hắn vô cùng ngạc nhiên, xen lẫn mừng rỡ.

Thật không ngờ được, vòng tay gia truyền 1.000 năm tuổi vốn dửng dưng bấy lâu, nhưng khi được đặt vào tay một cô gái xa lạ như nàng lại phát sáng một cách thần kỳ.

"Mộ Thiên. Là như thế nào?"

Tiểu Tinh chưa dứt lời, ánh sáng đó đã bao trùm lấy hai người, cả hai đều hoảng hốt nhắm mắt lại. Đến khi mở mắt ra, mọi thứ đã khác, Mộ Thiên biến mất, chính bản thân nàng cũng rơi vào một không gian xa lạ.

***

“Aaaaaa.”

Tiểu Tinh ngã vào một bồn tắm lớn, ngay lập tức, nước bắn ra tung toé. Mọi chuyện xảy đến trong chớp mắt, không cho Sở Hàn Triều có cơ hội phản ứng, hắn bất đắc dĩ phải túm lấy thân thể mềm mại của nàng ngoi lên mặt nước.

Sở Hàn Triều đang ngâm mình trong bồn tắm, rõ ràng sự xuất hiện bất ngờ của nàng đã làm gián đoạn khoảnh khắc yên bình của hắn.

Chờ cho nàng đứng vững, hắn mới hỏi: "Ngươi là ai, sao lại rơi từ trên đó xuống?"

Tiểu Tinh ngẩng đầu lên định trả lời, nhưng lúc đó, hắn nhìn của nàng đã không thể rời khỏi hắn nữa.

Sở Hàn Triều có thân hình cao lớn, từng đường nét nàng bắp rõ ràng, làn da rám nắng, ở phần bụng có sáu múi hiện lên rõ rệt.

Mái tóc đen dài của hắn buông xõa, ướt đẫm nước càng làm tôn lên vẻ phong trần. Hơn nữa, gương mặt cũng cực kỳ đẹp, khiến tim nàng bỗng dưng đập thình thịch.

Nhìn cánh tay dài của hắn, nàng không khỏi ngượng ngùng, nuốt nước bọt cái ực.

Sao trên đời lại có mỹ nam 6 múi trông ng.o.n thế này chứ? Chuyện gì vậy?

Bị nàng nhìn lâu đến mức đỏ cả mặt, hắn bối rối hỏi tiếp: "Nhìn ta như vậy là có ý gì? Biết bản thân đang phạm thượng không?"

"Đừng làm ồn, ta muốn ngắm thêm chút nữa. Đây có phải mơ không? Đẹp trai quá đii..." Tiểu Tinh tủm tỉm cười thích thú.

Nhưng trước sự mê đắm của nàng, hắn trừng mắt một cách nghiêm túc: "Đúng là vô pháp vô thiên. Sao ngươi dám nhìn ngắm nàng thể của ta? Để xem ta phạt ngươi thế nào."

Cái gì phạt? Vô pháp vô thiên gì chứ? Người này đang nói gì vậy? Nàng ngẩn người khó hiểu.

Vì vẫn chưa rõ sự tình, Tiểu Tinh cố gắng xoay trái xoay phải để khám phá tình hình, đột nhiên nàng phát hiện, nơi này rất kỳ lạ, đây đâu phải là thế kỷ 21, là chỗ nào chứ? Vậy hắn nói vô pháp vô thiên, phạt nàng nghĩa là...

Tiểu Tinh đảo mắt suy nghĩ, mọi chuyện diễn ra rất hợp lý và đang yên đang lành, sẽ không ai rảnh rỗi để trêu chọc nàng... càng không thể nàng nam nhân đẹp trai nào ng.u mà tự dâng mình đến cho nàng ngắm được.

Tiểu Tinh chợt nghĩ về cái vòng lúc nãy mình đeo, cùng với chuyện bị lạc vào luồng sáng tím, nàng tưởng tượng ngay đến tình huống xấu nhất... không lẽ nàng xuyên không rồi?

Với khuôn mặt tái nhợt, nàng gặng hỏi: "Đừng nói với ta, ngươi là hoàng đế nhé?"

Nhưng rồi nàng cau mày nghĩ lại, không đúng, hoàng đế sao nàng thể trẻ như vậy được? Hắn trông như hai mấy tuổi thôi.

Quả nhiên hắn đáp: "Ta không phải là hoàng đế."

Đang thở phào nhẹ nhõm vì mừng thì câu tiếp theo của hắn ngay lập tức vả mặt nàng: "Nhưng ta là thái tử."

"Thái... tử?"

Tiểu Tinh đơ ra như khúc gỗ, nàng bất giác cười gượng gạo. Không thể nào. Đây là mơ phải không?

Không đúng, chắc chắn không đúng. Nàng phải xác nhận.

"Thái tử, mượn ngươi chút nhé."

Dứt câu, Tiểu Tinh mạnh dạn đưa tay sờ vào múi bụng của hắn, bóp nhẹ một cái, mặt hắn ngay lập tức nhăn lại: "Ngươi làm gì vậy? Ngươi dám..."

Nàng cũng không kìm được mà kinh ngạc tột độ.

Không xong rồi, nam nhân đó... Cơ bụng vô cùng rắn chắc, nàng có thể cảm nhận rõ ràng, sao có thể là mơ chứ?

Thôi xong, tiêu rồi. Đây là thật!

Phải mất vài giây sau, nàng mới bình tĩnh lại được. Không sai, đây chính là chắn xuyên không thường xuất hiện trong các bộ phim. Nó đã đến với nàng, không thể lệch đi đâu được nữa.

Ta thực sự xuyên không rồi!