Sau khi xuống xe, Tiểu Tinh quay lại phía Mộ Thiên, khách sáo nói: "Cảm ơn vì đã đưa tôi về."
"Không có gì."
Nàng đã bị thương khi cứu Mộ Thiên khỏi một tai nạn xe hơi và được hắn chăm sóc rất chu đáo suốt một tuần ở trong bệnh viện. Hôm nay là ngày nàng được xuất viện.
Đang định quay người vào trong nhà thì hắn đột nhiên nắm lấy nàng áo nàng: "Chờ một chút."
Cổ áo mà hắn ta cũng dám nắm. Hắn ta biết thương hoa tiếc ngọc không?
Trên nét mặt nàng hiện rõ sự khó chịu: "Gọi tôi là được rồi. Đâu cần xách tôi như một con mắm chứ?"
Cảm thấy Mộ Thiên thật đáng ghét nhưng nàng cũng chỉ có thể đè nén lửa giận trong lòng.
"Tôi lỡ tay, lo cô chạy mất thôi. Xin lỗi."
Mộ Thiên buông áo nàng ra, sau đó quay lại xe lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ xinh, đưa cho Tiểu Tinh: "Cái này tặng cô."
Thì ra hắn ta kéo lại để tặng quà. Quả nhiên, mọi bực dọc trong lòng nàng đều lập tức biến mất, Tiểu Tinh chợt nhận ra, hắn ta cũng nàng phần đáng yêu.
Vốn tưởng hắn sẽ chỉ thanh toán viện phí và chăm sóc nàng trong bệnh viện một tuần. Nhưng vạn lần nàng cũng không ngờ được hắn sẽ hào phóng tặng thêm một món quà lớn như thế. Chiêu vừa đánh vừa xoa này đối với nàng cũng được, tóm gọn là, cũng dễ thương.
"Xem thử đi."
Tiểu Tinh vui vẻ lẫn tò mò mở hộp, bên trong là một chiếc vòng tay thạch hắn lấp lánh, mắt nàng liền sáng lên: "Đẹp quá."
Hắn cũng mỉm cười: "Ừ, nó hợp với cô."
Nàng là con gái mà, bất cứ thứ gì nàng thể phát sáng được đều thích. Trong lòng nàng nàng một cảm giác ấm áp khó tả. Có lẽ, Mộ Thiên không phải là một người hoàn toàn đáng ghét, tuy hắn ta không biết cư xử nhưng món quà thì biết, vì vậy nàng quyết định tha thứ cho hắn.
"Cảm ơn." Tiểu Tinh nhẹ giọng nói.
Hắn gật đầu với ánh mắt hào phóng: "Không có gì. Giữ gìn cẩn thận, 10 tỷ đấy."
Gương mặt Tiểu Tinh đang tươi tắn bỗng nhăn lại.
"10...tỷ?"
Hắn có bị điên không? Sao lại tặng cho nàng quà đắt như vậy? 10 tỷ... đủ để mua 2 căn nhà đó, chẳng lẽ, tới lúc nàng đổi đời rồi?
"Đúng. Đây là quà đền đáp ơn cứu mạng nên tôi thấy rẻ."
Mộ Thiên nói như thể... tặng một cái vòng mua mấy trăm ngàn ở chợ, có lẽ đối với hắn ta nó không là gì, tuy nhiên nàng lại nghĩ khác.
Nàng đẩy nó về tay hắn: "Nhưng mà nó tận 10 tỷ, tôi không dám nhận đâu, cất đi."
"Cô cũng biết rồi đó, tôi là Mộ thiếu gia, gia sản không dưới 1000 tỷ. Tôi giống loại người tiếc với ân nhân 10 tỷ sao?"
Cũng đúng, hắn giàu, đây chỉ là một phần nhỏ trong gia đình của người ta. Nàng nhận lấy hắn ta cũng không mất mát gì. Nhưng vấn đề ở đây là, cách hắn ta nói giống như đang bố thí cho người nghèo vậy, nó làm nàng rất khó chịu.
Lâm Tiểu Tinh mới tốt nghiệp đại học, hiện đang thực tập ở tập đoàn Viên Gia với mức lương ba cọc ba đồng, có mỗi 30 triệu 1 tháng, cũng không biết chừng nào gia tài mới được 1000 tỷ như người ta. Cho nên ở thời điểm này, dù là bố thí... nàng cũng sẽ không dại mà bỏ qua. Vì một điều đơn giản, không có một người phụ nữ nào ghét tiền cả.
Con quỷ tham lam trong lòng nàng đột nhiên thôi thúc nhưng trong thâm tâm nàng, ngại thì vẫn ngại. Tiểu Tinh bối rối, không biết làm sao, chỉ trách bản thân không thể cầm cái vòng đi ngay và luôn được, bởi vì nếu nàng nhận luôn, hắn ta nhất định sẽ nhìn nàng bằng một ánh mắt “đánh giá”.
Thấy vẻ mặt chần chừ của Tiểu Tinh, Mộ Thiên tiếp tục thuyết phục: "Đừng ngại, cứ nhận đi. Thực ra thì nó là báu vật nhà tôi, nghe tổ tiên truyền rằng, gặp đúng chủ nhân mới phát sáng, nhưng lâu nay, tôi chưa từng thấy sự phát sáng nào cả, do chán rồi mới cho cô thôi, an tâm mà cầm lấy.”