Vị Hôn Thê Của Tôi Bị Show Hẹn Hò Đoạt Mất

Chương 4: Chủ nhân ᗷiếи Ŧɦái

Ôn Dư Nhân lặng lẽ nhìn Thẩm Tân An - người đàn ông đang tự nhận là “không được”.

Thấy cô vẫn không phản ứng, Thẩm Tân An liền nghĩ cô đơn thuần đến mức ngay cả ý nghĩa của “đàn ông không được” cũng không hiểu nổi.

Anh dựa hẳn vào lưng ghế sofa, mặt không biểu cảm, không chút ngần ngại buông thẳng một câu:

“Chính là bất lực kèm vô sinh, hiểu chưa?”

“Không thể thỏa mãn cô, cũng chẳng thể có con với cô.”

“Ông cụ sợ tôi không ai thèm lấy, nên mới gấp gáp muốn trói cô lại. Ông nghĩ rằng chỉ cần chúng ta lĩnh giấy kết hôntrước, đến khi cô biết sự thật cũng đã quá muộn rồi.”

Vừa nghe đến hai chữ “bất lực”, Ôn Dư Nhân lập tức cụp mắt xuống, giống như đang tự nhủ bản thân không nên nghe thấy những lời thế này.

Chính cái dáng vẻ “kín đáo cổ hủ” ấy lại càng khiến Thẩm Tân An thêm bực mình.

“Nhưng vấn đề của tôi không chỉ dừng lại ở chỗ đó thôi đâu.”

Anh khẽ nhếch môi, vẻ mặt hờ hững mà bất cần:

“Cô có biết vì sao tôi không chịu tiếp quản công ty mà lại đi làm diễn viên không?”

“Bởi vì tôi…”

Anh chậm rãi chỉ vào đầu mình, cười nhẹ:

“Không có não.”

Ôn Dư Nhân cuối cùng cũng có chút phản ứng. Cô hơi tròn mắt nhìn anh:

“Tân An, đừng nói bản thân như vậy. Anh rất thông minh mà. Từ nhỏ đến lớn đều luôn đứng top đầu trong những ngôi trường danh giá nhất…”

“Trước đây thì có, bây giờ thì không còn nữa.”

Thẩm Tân An cắt ngang lời cô, giọng điệu lạnh đi thấy rõ.

“Còn nữa, đừng gọi tôi là “Tân An”.”

Mỗi lần nghe cô gọi như thế, ngực anh lại nhói lên một cách khó chịu. Anh nhíu mày, nhận ra giọng mình vừa rồi cóphần gay gắt. Nhìn sang Ôn Dư Nhân, anh định nói gì đó nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, chỉ hờ hững nhướn mày ravẻ chẳng mấy bận tâm:

“Tính khí tôi cũng rất tệ, vui buồn thất thường, chẳng biết chăm sóc ai. Nếu cô lấy tôi, mỗi ngày không chỉ làm việc quần quật mà còn bị tôi chọc tức đến phát điên.”

Ôn Dư Nhân lắc đầu rất nhẹ, ánh mắt không chút dao động:

“Tôi không thấy vấn đề gì cả. Vợ chồng sống chung cần thời gian để hòa hợp…”

“Hòa hợp cái quái gì.”

Thẩm Tân An lập tức sa sầm mặt.

Dường như nghĩ đến điều gì, anh liếc mắt nhìn cô, ánh nhìn đầy toan tính:

“Thói quen sinh hoạt thì còn có thể điều chỉnh, nhưng sở thích đặc biệt thì lại là chuyện khác. Đâu phải cứ “sống với nhau lâu ngày” là hoà hợp được.”

Ôn Dư Nhân dường như không hiểu ẩn ý trong câu nói đó.

Thẩm Tân An hơi nheo mắt, vẻ mặt bỗng trở nên nguy hiểm. Trong giọng nói lẫn ánh nhìn đều thấp thoáng vẻ cuốn hút đầy lệch lạc.

“Tôi đây, tuy rằng “không được”, nhưng lại có rất nhiều sở thích kỳ lạ. Chẳng hạn như…”

Anh chậm rãi liệt kê từng chữ, giọng nói đúng kiểu kɧıêυ ҡɧí©ɧ:

“Trói buộc này, đồ chơi nhỏ này, hay là… SP.”

Anh cố tình dừng lại một chút, hơi kéo dài giọng ra:

“Cô biết SP là gì không?”

Dứt lời anh cầm lấy một chiếc gối ôm bên cạnh, ngón tay thon dài vỗ lên đó một cái, rồi chậm rãi siết lại – như đang mô phỏng một điều gì đó không tiện nói ra bằng lời.

Khoé môi cong lên thành một nụ cười lệch đầy châm chọc gần như bệnh hoạn:

“Nói tóm lại, tôi là kiểu chủ nhân biếи ŧɦái chính hiệu. Nếu cô ở bên tôi, thì phải chấp nhận mọi sở thích đó, vô điều kiện.”