“Chủ nhân, sắp đến giờ thỉnh an Hoàng hậu nương nương rồi.”
Trần Giai Uyển chậm rãi mở mắt, được Bạch Quả đỡ dậy. Xuyên qua ô cửa sổ, nàng thấy sắc trời bên ngoài vẫn còn xám xịt, trong lòng tràn đầy oán niệm.
Nhưng không còn cách nào nữa rồi.
Qua vài ngày, Trần Giai Uyển đã dần dần thích ứng với cuộc sống có người luôn đi theo bên cạnh mình để hầu hạ.
Năng lực thích ứng của con người đúng là mạnh nhất.
Sau khi nàng quan sát hai người Bạch Quả và Bạch Cập ở bên cạnh cũng thấy rằng cả hai đều có thể tin được, còn tương lai có bị người khác thu mua hay không, tạm thời nàng không biết được. Nàng cũng sẽ cố hết sức để những người khác không có cơ hội thu mua tỳ nữ bên cạnh nàng.
“Chủ nhân, hai bộ quần áo này được may sau khi ngài tiến cung đấy ạ, ngài muốn mặc bộ nào?”
Trong tay mỗi người Bạch Quả và Bạch Cập đều đang cầm một bộ trang phục cho phụ nữ Mãn Thanh.
Trần Giai Uyển quay đầu nhìn thoáng qua: “Bộ màu lam này không tệ.”
“Chiếc áo màu xanh lam thêu hoa ngọc lan và con bướm này khiến màu da của chủ nhân trắng hơn, cả người cũng thanh lệ mềm mại, khiến người ta có cảm giác thoải mái, ánh mắt của chủ nhân thật tốt.”
Bạch Quả hơi tâng bốc. Nàng cũng không rõ có phải do gần đây tâm trạng chủ nhân trở nên thoải mái hơn không mà tính cách chủ nhân nhẹ nhàng hơn nhiều, đúng là phong thủy trong cung tốt hơn ở ngoài mà.
Làn da của chủ nhân càng ngày càng trắng nõn tinh tế, một tỳ nữ như nàng nhìn còn muốn thử chạm vào một chút. Hơn nữa, nàng cảm nhận được sau khi sinh bệnh, hình như chủ nhân đã hiểu ra điều gì, tính tình rộng rãi hơn không ít. Nếu bây giờ chủ tử dùng trạng thái này đi gặp Hoàng thượng, nàng cảm thấy chủ nhân cũng sẽ được sủng ái ít nhiều, tóm lại tốt hơn so với trước đây một chút.
Cho dù Trần Giai Uyển biết Bạch Quả chỉ đang dỗ nàng vui vẻ, nghe xong vẫn cảm thấy tâm trạng thoải mái.
Thực tế thì mặc màu sắc thanh nhã này vào mùa đông sẽ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo hơn, nhưng cứ thử nhìn dung mạo của Trần Giai Uyển mà xem, nàng mặc màu đỏ tía chưa chắc đã đẹp.
“Nếu đã mặc màu sắc thanh nhã thì không cần mang theo trang sức vàng bạc đâu.” Trần Giai Uyển nhìn thấy Bạch Quả cầm một cây trâm bạc đính một viên ngọc bích trông không quá trong suốt, định cài lên tóc mình thì mở miệng nói: “Hoàng hậu khởi xướng tiết kiệm, cứ dùng hoa lụa đi.”
“Chủ tử nói phải.” Bạch Quả nghe vậy thì đặt cây trâm bạc ngọc bích xuống, mở một cái tráp khác trên bàn trang điểm, bên trong đặt một ít hoa lụa và hoa nhung.
Khi tráp mở ra, Trần Giai Uyển nhìn thấy hoa lụa và hoa nhung bên trong, hẳn là đã được dùng một thời gian dài rồi, vải dệt của hoa lụa đã không còn sáng bóng nữa, đều chuyển sang màu xám hết.
Trần Giai Uyển thở dài: “Thôi, vẫn nên dùng cây trâm bạc ngọc bích kia thôi, thêm hai đóa hoa nhung này.”
“Vâng, chủ nhân.” Bạch Quả nghe lời đáp.
“Được rồi, nên đến chủ điện thôi.”
Trần Giai Uyển nhìn giai nhân thanh lệ trong gương đồng, vừa lòng gật đầu.
Nàng phải đi theo Thuần tần đến thỉnh an Hoàng hậu, đây chính là chỗ không tiện của phi tần phân vị thấp, lại còn sống dưới quyền chủ vị một cung, chỉ cần muốn ra khỏi Chung Túy Cung đều phải báo cáo với Thuần tần một tiếng.
“Vâng ạ.” Bạch Quả cầm một chiếc áo choàng màu trăng non có hoa văn tú cầu và hoa mai được treo sẵn một bên, khoác lên người Trần Giai Uyển.
Bạch Cập cũng đặt lò sưởi tay đã chuẩn bị từ trước vào tay Trần Giai Uyển.
“Nô tỳ tham kiến Trần Thường tại.”
“Phẩm Vân, ngươi đứng lên đi.” Trên mặt Trần Giai Uyển đầy ý cười: “Thuần tần nương nương có ở đây không?”
Phẩm Vân nhìn Trần Thường tại đã mấy ngày không gặp, cảm thấy Trần Thường tại đã thay đổi một chút, nhưng hình như lại chẳng thay đổi gì: “Bẩm Thường tại, chủ nhân của nô tỳ vẫn còn đang thay quần áo, nhưng chủ nhân đã phân phó nô tỳ chuẩn bị trà nóng từ trước, hay là Thường tại đến thiên điện uống một tách trà nóng trước cho ấm người, chờ thêm lát nữa đi ạ.”
“Được.” Trần Giai Uyển được Phẩm Vân dẫn vào thiên điện, nhìn Phẩm Vân chuẩn bị trà nóng cho mình.
Chậc, không hổ là tần vị, là Bích Loa Xuân hảo hạng.
Nhưng chuyện này cũng cho thấy, tình cảm tốt đẹp của nguyên chủ và Tô tần cũng không phải chỉ là bề ngoài, nếu không thì cung nữ của nàng ấy sẽ không pha loại trà tốt như vậy cho nàng.
Nếu nghĩ theo hướng này, Trần Giai Uyển cảm thấy khả năng Tô Vãn Yên hạ độc nàng thấp hơn một chút, nhưng nàng không thể khẳng định chắc chắn được, cũng có thể là do đã ra tay với nàng nên mới không xem nàng là đối thủ.
Nàng còn cần phải tiếp xúc với người tên Tô Vãn Yên này mới biết được.
“Để muội muội chờ lâu rồi, đêm qua Tam A ca cứ khóc mãi không ngừng nên sáng nay ta dậy muộn một chút.”
Trần Giai Uyển vội vàng đứng dậy, nhìn thấy một mỹ nhân đẫy đã có vẻ mặt đầy hối lỗi, vừa bước vào đã giải thích.
Nếu như chỉ xét đến mức độ tinh xảo của ngũ quan, mỹ nhân này không đẹp bằng nguyên chủ, nhưng cũng không thua kém quá nhiều, hai người xem như ngang tài ngang sức. Làn da nàng trắng mịn tựa như ngưng chi, thân hình đẫy đà lại tự mang theo chút vẻ phong lưu quyến rũ. Chỉ tiếc là đôi nét hàm hậu trong đôi mắt lại đè ép đi vẻ phong tình ấy, khiến vẻ đẹp của nàng vô duyên vô cớ giảm đi sáu phần.
Tóm lại, một mỹ nhân như vậy mà khí chất lại chẳng ra làm sao, thành ra khiến vẻ ngoài trở nên bình thường.
Nguyên chủ cũng là người giống như Thuần tần, vẻ ngại ngùng giữa hai đầu lông mày đã hòa tan khí chất mềm mại uyển chuyển mà nàng vốn cố.
Dù sao thì hai người họ đúng là không có nhiều tự tin, gia tộc không thể cho hai người phần tự tin này, thậm chí đến cả một nô tài Bao y trong cung có khi còn có gia thế tốt hơn hai người một chút.
“Thuần tần tỷ tỷ nói cái gì vậy, Giai Uyển ở chỗ của tỷ tỷ còn được nếm một ly trà ngon mà.”
Trần Giai Uyển vừa hành lễ vừa nói.
Khi nhìn thấy người thật, Trần Giai Uyển cảm thấy khả năng Thuần tần đối phó với nàng không lớn lắm.
Thuần tần nghe vậy mỉm cười, nụ cười làm dịu đi vẻ áy náy trên mặt nàng ta: “Lần trước, trong số đồ Hoàng thượng ban thưởng cho ta có Bích Loa Xuân, ta nhớ muội thích trà, mà ta trước nay lại không yêu thích mấy thứ này, chờ lát nữa thỉnh an xong, muội lấy một ít mang về đi.”
Tuy rằng nàng cảm thấy Trần Thường tại hôm nay có chút khác lạ, dù sao Trần Thường tại ngày xưa không thể nói được mấy lời dí dỏm như vậy, nhưng nàng không để tâm lắm, trong lòng còn có chút đắc ý.
Bích Loa Xuân này là do Hoàng thượng thưởng cho nàng, chắc chắn ở chỗ Trần Thường tại không có.
Sao Trần Giai Uyển có thể không nhận ra cảm giác ưu việt của Thuần tần chứ, nhưng nàng ấy nói cho nàng một ít lá trà đúng là lời thật lòng, không phải chỉ vì khoe khoang.
Nhưng mà, nàng lại cảm thấy Hoàng thượng có lẽ không quá yêu thích Thuần tần, đơn giản là vì trong trí nhớ của nàng, Thuần tần quả thật không thích uống trà, nhưng Càn Long vẫn ban thưởng lá trà cho nàng ta, có thể thấy khi hắn ban thưởng không hề để tâm chút nào.
Trần Giai Uyển đi theo Thuần tần đến Trường Xuân Cung, lúc này trong điện cũng chỉ còn dư lại vài vị trí không có người ngồi, những phi tần khác gần như đã đến đông đủ rồi.