Thanh Xuyên Chi Uyển Quý Phi

Chương 2.2

Trần Giai Uyển lặng lẽ thở dài. Chuyện này đúng là không dễ tra ra hung thủ. Nguyên chủ không biết mình trúng độc khi nào, làm sao lại trúng độc, nếu không phải nàng xuyên đến đây rồi may mắn có được không gian, có khi nàng ấy còn chẳng biết chuyện này.

Hơn nữa, trong số nghi phạm có một người đã qua đời, thế thì càng khó mà tra được.

Trần Giai Uyển quyết định vẫn nên quan sát rồi âm thầm điều tra thì hơn.

Nếu thật sự là do Triết phi đã qua đời gây ra, nàng đành nhận, dù sao thì người chết không thể sống lại được, báo thù thế nào đây. Nàng không thể làm ra chuyện đáng xấu hổ như ra tay với một đứa trẻ để trả thù được.

Nhưng nếu là do những người còn sống nhắm vào nàng, rốt cuộc thì Trần Giai Uyển cũng đã chiếm thân xác của nguyên chủ rồi, tất nhiên phải xả giận cho nguyên chủ, trả đũa người hạ độc một chút.

Trần Giai Uyển khoác áo choàng rồi đi ra ngoài.

“Sao chủ nhân không gọi nô tỳ?” Bạch Quả có chút buồn rầu.

“Không sao, ngươi vào dọn dẹp nước tắm đi.”

Trần Giai Uyển nhìn Bạch Quả bằng vẻ mặt có chút ngượng ngùng. Chỉ thay một bộ quần áo thôi mà, nàng không có thói quen để người khác hầu hạ.

“Chủ nhân, nô tỳ đỡ người quay về, nơi này giao cho Tiểu Minh Tử là được rồi, phải nhanh nhanh lau khô tóc cho chủ nhân, nếu không ngài sẽ bị cảm lạnh.”

Bạch Quả giúp Trần Giai Uyển đội mũ áo choàng lên, nhét lò sưởi cầm tay vào tay Trần Giai Uyển rồi đỡ người vào phòng ngủ.

Trần Giai Uyển nhìn Bạch Quả và Bạch Cập dùng vải bông lau kĩ mái tóc dài của mình, thấm khô hết nước rồi lại dùng một bếp lò nhỏ đốt chút than củi, cách một lớp vải bông mà hong khô tóc cho nàng.

Trong bếp lò không biết được thêm cái gì vào mà phát ra một mùi hương rất thanh nhã.

“Chủ nhân muốn dùng dầu bôi tóc mùi hoa quế hay là dầu bôi tóc mùi hoa nhài ạ?”

Trần Giai Uyển thoáng nhíu mày nhìn dầu bôi tóc hơi dầu mỡ trước mặt, chỉ mới nghĩ đến chuyện mái tóc mình đang khô mát lại trở nên bóng nhẫy, trong lòng nàng cảm thấy không được thoải mái lắm.

“Thôi, hai mùi hương này nồng quá, ta không thích, hôm nay không cần bôi.” Trần Giai Uyển vuốt sợi tóc mềm mượt: “Ngày mai ngươi đến Nội Vụ Phủ xem thử xem có loại dầu bôi tóc nào có hương thơm thanh nhã hơn một chút không.”

Bạch Quả nghe vậy thì đặt dầu bôi tóc xuống, miệng nói: “Vậy để ngày mai nô tỳ đến Nội Vụ Phủ.”

Tuy nói như vậy, trong lòng Bạch Quả lại không chắc chắn lắm.

Dầu bôi tóc hương hoa quế và hoa nhài là các loại dầu bôi tóc cơ bản và thường thấy nhất trong cung. Với vị phân Thường tại không được sủng ái của chủ nhân, nếu như muốn lấy được loại dầu bôi tóc cao cấp hơn, mùi hương tốt hơn thì chắc chắn phải tiêu một ít tiền mới lấy được.

Tuy rằng Trần Giai Uyển vẫn chưa biết cách sinh tồn trong hậu cung, nhưng năng lực nhìn mặt đoán ý của nàng không tệ, nhìn thấy vẻ khó xử thoáng xuất hiện trong mắt Bạch Quả, nàng mở miệng dò hỏi: “Có chuyện gì khó xử sao?”

Bạch Quả mấp máy môi, cuối cùng đành cúi đầu, bất đắc dĩ mở miệng: “Chủ nhân, nếu muốn lấy được loại dầu bôi tóc tốt hơn, không tránh được việc phải tiêu chút bạc.”

“À.” Trần Giai Uyển nhìn hình ảnh bản thân được phản chiếu trong gương đồng, chạm vào cây trâm đơn giản trong hộp trang điểm đặt trên bàn.

Nghĩ đến những đồ vật của Trần Giai Uyển trong trí nhớ, phần lớn đều được ghi chép vào sổ sách, trong lòng Bạch Quả cũng nắm rõ vài phần.

Vậy đúng là không thể tùy tiện lấy tiền bạc trong không gian ra dùng rồi.

“Ta còn bao nhiêu ngân lượng?”

“Trong phủ vốn không có nhiều việc cần dùng bạc, mấy năm nay cũng tích cóp được khoảng ba mươi lượng bạc, nhưng năm nay chúng ta vào cung, trời lại lạnh, tháng trước nô tỳ đã tiêu mười lượng bạc theo lệnh của chủ nhân để mua bốn cân than đen, để dành dùng suốt mùa đông. Hai ngày trước bổng lộc hàng tháng của chủ nhân cũng đã được đưa đến, được bốn lượng bốn thù*. Bây giờ còn dư lại 24 lượng và bốn thù bạc trắng.”

*Thù: Đơn vị đo lường thời cổ ở Trung Quốc, bằng 1/24 lạng.

Trong lời Bạch Quả nói còn ẩn ý chưa nói hết, đó là trong cung chi tiêu quá nhiều, chỉ muốn chuẩn bị vài cân than để dùng, vậy mà bốn cân than đen thôi đã tốn hết mười lượng bạc rồi. Đây còn chẳng phải thứ cứ có tiền là mua được dễ dàng, dù sao chủ nhân cũng không được sủng ái.

Một lượng bạc trắng tương đương khoảng từ 200 - 300 nhân dân tệ, dù có tính theo tỷ giá cao nhất thì 24 lượng cũng chỉ khoảng 7.200 tệ mà thôi. Đây còn là số bạc mà nguyên chủ tích cóp suốt gần hai năm nay, từ tháng 2 năm Ung Chính thứ mười hai đến tháng 11 năm Ung Chính thứ mười ba.

Nếu ví hậu cung như một cơ quan làm việc, đây chắc chắn là công ty lòng dạ hiểm ác, áp bức công nhân.

Nhưng Trần Giai Uyển cũng biết, nàng nghèo túng thế này là vì phân vị của nàng quá thấp, lại còn không được sủng ái, không chỉ bổng lộc hàng tháng ít ỏi mà còn không nhận được phần ban thưởng của nam chủ tử.

Trong một cái chớp mắt khi nàng nghĩ đến chuyện này, đột nhiên trong lòng dâng lên một chút tâm tư tiến về trước mà tranh giành phân vị, không vì điều gì khác, chỉ đơn giản vì muốn cuộc sống của mình thoải mái một chút.

Nhưng nàng nhanh chóng tự mình đánh bay suy nghĩ này. Ít nhất thì bây giờ nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để thị tẩm.

May mà bây giờ đang là hiếu kỳ, trong vòng ba năm 27 tháng phải giữ đạo hiếu, trong hiếu kỳ không được phép kết hôn hay mang thai.

Vậy nên Hoàng đế không thể thoải mái ra vào hậu cung được.

Trần Giai Uyển xoa trán: “Thôi, ta vẫn còn một chút vốn riêng. Ta phát chán mùi của mấy loại dầu bôi tóc này rồi, ngươi đi Nội Vụ Phủ xem thử xem có loại dầu bôi tóc nào có mùi hương nhẹ nhàng thanh nhã không. Nếu không có thì thôi, nếu có thì lấy hai hộp, sau này dùng tiết kiệm một chút. Hai hộp này ngươi và Bạch Cập chia nhau dùng đi.”

Ánh mắt Bạch Quả và Bạch Cập sáng ngời. Dầu bôi tóc của cung nữ đều không màu không mùi, hơn nữa không phải cung nữ nào cũng có tư cách dùng dầu bôi tóc.

Tuy rằng hương hoa nhài và hương hoa quế là hai loại dầu bôi tóc cơ bản nhất, nhưng đây là loại cơ bản mà chỉ có chủ tử mới có thể dùng.

Còn chuyện chủ nhân có vốn riêng, trong lòng Bạch Quả thấy hơi lạ nhưng lại không nghi ngờ.

Chắc là chủ tử tự giữ vốn riêng, là những thứ đã chuẩn bị sẵn trước khi vào phủ nên không nói cho các nàng biết.

Xem ra nàng còn cần phải nỗ lực hơn nữa để khiến chủ tử tin tưởng.

“Nô tỳ cảm tạ ban thưởng của chủ tử.”

So với vẻ vui sướиɠ rạng rỡ của Bạch Quả, Trần Giai Uyển còn để ý thấy trong niềm vui của Bạch Cập lóe lên một chút kinh ngạc rồi biến mất.

Trong lòng Trần Giai Uyển không nhịn được than thở.

Nguyên chủ chưa bao giờ cho những người hầu hạ bên dưới một chút lợi ích nào, không phải vì nàng keo kiệt, mà do nguyên chủ quá nghèo.

Đương nhiên, hai cung nữ quản lý đồ dùng của nguyên chủ cũng biết chuyện này, hơn nữa đều là người biết giữ bổn phận nên vẫn chưa sinh lòng oán hận vì mình thua kém những tỳ nữ thân cận của các chủ tử khác, khi hầu hạ nguyên chủ cũng xem như tận tâm tận lực.