Đây cũng là lần đầu tiên Trần Giai Uyển nhìn thấy những người trong trí nhớ của nguyên chủ.
Quả nhiên đều là những mỹ nhân tự nhiên.
Kim Giai thị rất khớp với câu “Mị nhãn hàm tu hợp, đan thần trục tiếu khai*”, vẻ đẹp diễm lệ yêu kiều và thanh thuần tưởng như đối lập lại tự nhiên hội tụ lại trên người nàng ta.
*Miêu tả vẻ đẹp diễm lệ của một người phụ nữ, nghĩa là “Đôi mắt long lanh ẩn chứa vẻ e lệ, bờ môi đỏ tươi hé mở theo nụ cười”.
Huy Phát Na Lạp thị mắt ngọc mày ngài, da như tuyết trắng, bờ môi phơn phớt hồng, nhìn nàng ta tựa như một đóa hồng mai cao ngạo đang đứng giữa trời tuyết trắng xóa.
Ngay cả Hoàng Quý nhân cũng xinh xắn đáng yêu, gặp người lại hơi mỉm cười, tựa như một muội muội nhà bên ngọt ngào thân thiết.
Tiếc là khi nhìn thấy Trần Giai Uyển, ba phần tươi cười bên khóe miệng Hoàng Quý nhân lại rút đi hai phần.
Trần Giai Uyển ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Hải Thường tại. Kha Lý Diệp Đặc Thấm Hinh quay đầu mỉm cười với Trần Giai Uyển một cái.
Kha Lý Diệp Đặc Thấm Hinh, cũng được gọi là Hải Thấm Hinh, vậy nên nàng mới trở thành Hải Thường tại. Hải không phải phong hào của nàng, mà là họ người Hán của Hải Thấm Hinh. Địa vị của hai người xem như tương đương nhau, đều không được sủng ái, nhưng Hải Thường tại nhập phủ sớm hơn Trần Giai Uyển, vì thế vị trí của Trần Giai Uyển mới nằm bên dưới nàng.
Đây là mẹ đẻ của Ngũ A ca Vĩnh Kỳ, người vô cùng nổi danh.
Nàng ấy cũng là một giai nhân thanh lệ, thướt tha uyển chuyển, đáng tiếc dáng vẻ xinh đẹp như vậy mà khí chất lại quá gò bó, nhát gan thẹn thùng giống như nguyên chủ, vô duyên vô cớ làm giảm đi đôi phần khí độ của mỹ nhân, tuy rằng nàng vẫn xinh đẹp như cũ.
Trần Giai Uyển than thầm trong lòng, trên mặt cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Nàng chưa từng nghi ngờ Hải Thường tại khi biết nguyên chủ trúng độc, giữa hai người không oán không thù, cũng chưa hề thân cận, chưa bao giờ ở riêng với nhau.
“Sức khỏe của Trần muội muội đã đỡ hơn chút nào chưa? Lần này muội cảm lạnh, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đều nhớ thương muội đấy.”
Trần Giai Uyển nhìn về phía người nói chuyện, là Gia Quý nhân ngồi bên cạnh Hải Thường tại.
“Phiền Gia Quý nhân lo lắng rồi, tần thϊếp đã khỏe. Tần thϊếp cảm tạ sự quan tâm của Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, bệnh vừa mới khỏi đã vội vàng đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương đấy ạ.”
Trần Giai Uyển thấy hơi quái lạ. Ngày xưa, Kim Giai thị luôn không thèm để tâm đến nàng.
Dù sao người ta cũng là sủng thϊếp, còn nàng chỉ như một người vô hình, đến một chút du͙© vọиɠ gây sự cũng chẳng có, sao hôm nay…
“Trần muội muội bệnh một trận, miệng lưỡi trở nên linh hoạt hơn không ít.”
Kim Giai thị nhìn Trần Giai Uyển hôm nay không biết vì sao lại có chút nổi bật hơn thường lệ, trong lòng không thoải mái lắm, vậy nên mới tìm nàng gây chuyện.
Trần Giai Uyển không muốn gây sự, cũng không muốn mình quá nổi bật, hơi mỉm cười, giả vờ như mình không hiểu gì: “Đa tạ Gia Quý nhân khích lệ.”
Kim Giai Doãn Hi liếc mắt nhìn một cái, thấy Trần Thường tại không còn vẻ rực rỡ như vừa nãy, nàng ta hơi phất khăn tay, không thèm để ý nữa.”
“Thân thể của Trần Thường tại đúng là quý giá, mới vừa vào đông đã cảm lạnh, người không biết còn tưởng rằng ngươi cố ý không đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương đấy.”
Ánh mắt tràn đầy ác ý của Hoàng Quý nhân nhìn về phía Trần Giai Uyển.
“Hoàng Quý nhân ăn nói cẩn thận, bệnh của tần thϊếp là do Trương thái y chẩn trị, sau lại còn được Hoàng hậu nương nương quan tâm, cố ý phái Lý thái y đến, Hoàng Quý nhân đang nghi ngờ y thuật của hai vị thái y sao? Hay là đang nói Hoàng hậu nương nương không có mắt nhìn người, bị người qua mặt?”
Trần Giai Uyển không phải cái bánh bao mềm như nguyên chủ, tất nhiên sẽ không nhịn chuyện này, bị người trào phúng còn không biết cãi lại.
“Ngươi…” Vẻ mặt Hoàng Quý nhân đầy hoảng sợ, bởi vì mọi người đều biết Lý thái y là người của Hoàng hậu: “Ngươi đừng ngậm máu phun người.”
Trần Giai Uyển nghe vậy cũng không thèm đáp lại, càng không thèm nhìn Hoàng Quý nhân.
Hoàng Quý nhân tức giận vô cùng, nhưng nàng ta cũng biết không nên nói tiếp, chỉ đành trừng mắt nhìn Trần Giai Uyển đầy hung hăng.
“Hôm nay Trần muội muội đúng là mồm mép nhanh nhẹn.” Gia Quý nhân quay đầu nhìn Trần Giai Uyển, nói một cách đầy thâm ý.
Trần Giai Uyển còn chưa kịp đáp lời, từ ngoài cửa đã có âm thanh hô lên:
“Thỉnh an Quý phi nương nương.”
Trần Giai Uyển quay đầu nhìn lại, trông thấy một mỹ nhân bệnh tật có thân hình tinh tế, dáng người phong lưu được người đỡ tay, từ từ đi tới. Nàng vội vàng đứng dậy, cùng mọi người xung quanh hành lễ.
“Các vị muội muội mau đứng lên đi.”
Giọng nói dịu dàng mềm mại khiến đáy lòng người nghe như gợn lên từng tầng bọt sóng.
Trong lòng Trần Giai Uyển không nhịn được cảm thán, không hổ là phi tần được Càn Long sủng ái nhất giai đoạn đầu, xinh đẹp không có điểm nào chê được, đến cả giọng nói cũng động lòng người như thế.
Thật xứng với câu “Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long*”.
*Một câu thơ kinh điển trích trong bài Lạc Thần Phú của Tô Thực, miêu tả nữ nhân tuyệt sắc, vừa thanh thoát lại vừa mềm mại, toát lên vẻ đẹp phi phàm. Dịch nghĩa: “Uyển chuyển tựa chim hồng sợ hãi vỗ cánh bay, mềm mại như rồng uốn lượn giữa dòng nước”.
Chẳng qua là tuổi thọ của Cao Quý phi quá ngắn.
Nhưng một hầu gái* mà bây giờ có thể trở thành Quý phi, sau này còn thành Tuệ Hiền Hoàng Quý phi, nàng không cho rằng Cao Tử Khâm chỉ đơn thuần dựa vào may mắn.
*Trong lịch sử Trung Quốc, gia đình của Tuệ Hiền Hoàng Quý phi Cao Giai thị xuất thân từ Thượng tam kỳ Bao y, là tầng lớp phục vụ cho hoàng thất. Vào thời Ung Chính, Ung Chính Đế cho tuyển Cao thị nhập cung hầu hạ Bảo Thân vương Hoằng Lịch, danh phận ["Sử nữ"; 使女], nghĩa là hầu gái, đồng dạng với Cách cách. Vậy nên có thể nói Quý phi Cao thị xuất thân là hầu nữ của Hoằng Lịch.
Những sủng phi được sủng ái đến bậc này không liên quan nhiều đến nàng.
Nàng chỉ cần sống bình yên là được.
Cao Quý phi đã đến, không khí trong chính điện càng thêm yên tĩnh, không có ai dám tùy ý nói chuyện.
“Hôm nay Trần Thường tại hết bệnh rồi?”
Trần Giai Uyển không hiểu sao mình lại bị Cao Quý phi điểm danh, nhưng nàng vẫn đứng dậy, hành lễ rồi trả lời: “Bẩm Quý phi nương nương, tần thϊếp đã khỏe rồi ạ.”
“Ừ.” Cao Quý phi hơi gật đầu, ánh mắt ngay lập tức dừng lại trên người Huy Phát Na Lạp thị phía đối diện: “Sao sắc mặt Nhàn phi muội muội lại nhợt nhạt như vậy, chẳng lẽ muội cũng cảm lạnh sao? Như vậy thì muội cần phải học theo Trần Thường tại, đóng cửa cung tĩnh dưỡng cho tốt, không nên lây bệnh cho Hoàng thượng.”
Trong giọng nói yêu kiều mềm mại của Cao Quý phi mang theo ngạo khí, dùng tư thái cao cao tại thượng để đối mặt với Nhàn phi.
Sắc mặt Nhàn phi lại trắng thêm một phần, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Phiền Quý phi nương nương quan tâm rồi, sức khỏe của thần thϊếp tốt lắm.”
Trần Giai Uyển biết trong lòng Quý phi coi thường mình, nhắc đến nàng có lẽ cũng chỉ vì nhắm vào Nhàn phi thôi.
Vì thế nàng không chút lo lắng, vô cùng hứng thú xem vở diễn này.
Cho dù thông tin của nàng không linh hoạt cũng biết ngày hôm qua Hoàng thượng qua đêm ở chỗ Nhàn phi, khó trách hôm nay Quý phi lại nhắm vào Nhàn phi.
Chỉ là không rõ vì sao sắc mặt Nhàn phi lại nhợt nhạt như vậy, cho dù là nàng nhìn vào cũng tưởng nàng ta sinh bệnh.
Nói đến ân oán giữa Quý phi và Nhàn phi, Trần Giai Uyển cũng biết một chút theo ký ức của nguyên chủ.