Chợ huyện.
Hôm nay vì hai đứa kia bị Trần Thành Thế cho ở nhà để nàng dạy dỗ nên cô thấy khoẻ hẳn trong người ra, cứ hễ mà bọn nó theo cô ra đường là y như rằng tụi nó không ngơi được cái miệng, lùng bùng hết cả lỗ tai.
Thằng Tí thì thuộc dạng nghiêm túc chững chạc, trưởng thành hơn cái tuổi 18 của nó nên Trần Thành Thế hay giao cho nó mấy vụ làm ăn quan trọng hơn hai đứa kia. Hôm nay cũng là nó theo cô đi coi xưởng với vài ba cái đồn điền quanh đây thôi.
Lúc coi xong mấy cái đồn điền nhà xưởng xay xát lúa thì trời đã ngả màu chiều, lúc này trên chợ huyện phiên chợ chiều cũng xôn xao lắm. Kêu thằng Tí tắp chiếc xe hơi vô chỗ nào đó, Trần Thành Thế đưa cho nó vài đồng để nó muốn mua gì thì mua, còn cô thì xuống chợ đi dạo vài vòng coi có gì mua được cho mấy đứa gia nhân ở nhà ăn không.
Đi qua mấy sạp bán đồ ăn, tiếng reo hàng inh ỏi của mấy bà, mấy cô, mấy dì vang lên khắp khu chợ. Nghe cái nhịp sống đồng quê trôi chảy mà lòng cô cũng thấy nao nao, hít một hơi thở cũng đậm mùi rơm rạ cỏ lúa. Cái mùi hương mà không chỗ nào che lắp đi được, sạch sẽ mà thân thiết.
Trên sạp hàng bày biện đủ thứ bánh trái, bánh ú, bánh cống, bánh khọt, trái mận, trái cam, ổi, xoài đủ thứ cả...mà mấy đứa nhà cô nó ăn cũng sắp phát ngán tới nơi, không lẻ mua nữa. Thấy vậy cô cũng lắc lắc đầu bỏ đi.
Đôi mắt Trần Thành Thế chợt va phải cửa hàng bán trang sức đối diện, như một sự vô tình cô bước chân đến đó.
Bà chủ cửa hàng xinh đẹp trong chiếc sườn xám xanh ngọc sang trọng, tay vừa phe phẩy quạt che mặt cười khanh khách vừa bước ra chào hỏi cô: "Quý hoá cho cửa hàng trang sức Quỳnh Trang chúng tôi quá, được cậu Trần đây ghé thăm."
Nhìn lướt qua cô gái trẻ - chủ của cửa hàng này một cái, thật ra cô có quen biết cô chủ này do cha cô ấy là người trực tiếp cấp phép cho Trần Thành Thế buôn bán muối mịn và vải ngoại, trà, đất đai...cùng một số mặt hàng khác ở tỉnh.
Ông Lê Duy Đăng là một quan viên chính trị cấp cao của tỉnh. Số lần Trần Thành Thế qua lại với nhà ông ấy cũng nhiều nên cũng xem như thân. Hơn nữa gia thế ông ấy lớn, bối cảnh bên vợ cũng cao. Làm người thì chính trực. Mà cô chủ Lê Quỳnh Trang lại là con gái cưng duy nhất của ông ấy và vợ. Nên vuốt mặt cũng phải nể mũi, chung đυ.ng với cô ấy cũng được đôi ba lần. Xem như quen biết đi.
Trần Thành Thế gật đầu có lệ xem như chào hỏi, không quanh co lòng vòng cô vào thẳng vấn đề: "Tôi muốn mua trang sức cho nữ, mong cô chủ đây giới thiệu cho tôi."
Đáy lòng Quỳnh Trang nhấc lên từng trận gợn sóng lăn tăn nhưng rất nhanh lại bình tĩnh trở lại.
Cô chủ Quỳnh Trang vẫn niềm nở tươi cười: "Được chứ." Rồi lần lượt giới thiệu cho Trần Thành Thế từng món từng món trang sức cho nữ có trong tiệm.
Nhìn kĩ từng món đồ một, nhìn thấy một món rất ưng ý, đôi mắt cô sáng lên, trong lòng thầm nghĩ: "Cô ấy mang lên sẽ rất đẹp."
Không do dự Trần Thành Thế chỉ tay ra hiệu cô chủ cửa hàng lấy chiếc vòng tay hồng ngọc kia ra. Theo sau cũng là tiếng nói của Quỳnh Trang vang lên: "Cậu Trần đây đúng là có mắt nhìn hàng mà. Bề ngoài loại hồng ngọc này sáng bóng trong suốt, nhìn thì mảnh mai vậy thôi nhưng thực ra nó rất rắn chắc; rớt không bể không trầy xước, chỉ phát ra tiếng ngân trong trẻo; đây là loại ngọc tốt nhất trong tiệm chúng tôi, chỉ có một cái duy nhất. Nhưng giá thành thì hầu như ai cũng ngán ngẩm bảo không đáng mua."
Càng nhìn càng ưng thuận, Trần Thành Thế nhìn cô ta hỏi giá: "Cô chủ đây cứ ra giá đi."
Quỳnh Trang cười thích ý: "Tôi thích những người thẳng thắn như cậu Trần, vòng tay hồng ngọc này có giá 1000 đồng Đông Dương. Sao, cậu đây có ý muốn mua nữa hay không?"
Nhìn thằng vào mắt cô chủ ở đây, cô cười khẽ đáp lời: "Đúng là đắt thật, nhưng mà nếu vợ tôi đeo thì sẽ đẹp lắm." Rồi lấy 1000 đồng Đông Dương ra trả cho Quỳnh Trang, xách lấy món đồ được gói trong túi vải đỏ mang về. 1000 đồng Đông Dương trả cái rộp mà không thấy tiếc, đúng là chỉ có cậu Trần Thành Thế giàu nứt đố đổ vách đây mới dám chi.
Cô chủ Quỳnh Trang vẫn còn thất thần vì lời nói của Trần Thành Thế, vợ? Cậu Trần lấy vợ khi nào? Thật ra thì cô chủ đây rất muốn hỏi, nhưng mà thấy bộ dạng cậu Trần gấp về như vậy cũng đành thôi. Mấy tuần trước Quỳnh Trang phải trở về nhà ba mẹ nên không biết tin gì cả. Không ngờ vừa trở về thì lại biết tin này.
Nhìn bóng người khuất dần. Đôi mắt mê hoặc lòng người của Quỳnh Trang hôm nay lại được thay thế bởi một nỗi niềm mà người khác nhìn vào không thấu hiểu được. Tiểu thư lá ngọc cành vàng tri thư đạt lễ của Thống đốc Lê hôm nay khác lạ rồi đây.
------------------*-----*-------------------
Thằng Tí ở đằng xa nhìn cậu nó lại gần mình mở cửa xe định lên xe rồi nhưng lại trở ra đi đến tiệm bánh nhìn xa hoa nhất ở khu chợ huyện này. Trong lòng nó thầm nghĩ mấy đứa này ở nhà lại có đồ ăn ngon rồi, cậu thương tụi nó thiệt chứ.
Lúc trở ra Trần Thành Thế cầm theo một bọc bánh được đóng gói cẩn thận trong giấy dầu. Mùi thơm ngào ngạt toả ra, còn ấm nóng. Lên xe ngồi ổn định, Trần Thành Thế mới kêu: "Chạy về nhanh đi Tí, trời sắp tối rồi".
---------------Trần gia----------------
Chiếc xe hơi chạy thẳng vào biệt phủ Trần gia. Dừng trước cửa chính rồi Trần Thành Thế đi xuống đã thấy Đỗ Mỹ Hạnh đứng đợi sẵn ở đó.
Sợ nàng đứng đó lâu rồi mỏi chân nên cô bước nhanh tới thì nghe tiếng nàng: "Mình về rồi." Thì ra cái cảm giác về nhà mà có người trông đợi là như thế này.
Trần Thành Thế mỉm cười nhẹ nắm lấy tay nàng đi vào trong: "Mình đợi tôi có lâu không? Lần sau đừng có đứng đợi nữa, cứ ngồi trong nhà đi. Còn miễn mà mình muốn đợi á, thì kêu thằng Tèo, con Mén, hay là đứa nào đó bắt ghế cho mình ngồi, đứng chi cho mỏi chân dị đa."
Đỗ Mỹ Hạnh vì cái nắm tay bất chợt của cô mà hơi ngạc nhiên, nhưng nghe những lời cô nói nàng vẫn thấy như có dòng nước ấm chảy trong lòng, nàng cũng cười nhẹ nhàng mà trả lời: "Em muốn chờ mình thôi, đứng cũng không có lâu mà."
Trần Thành Thế nghe nàng nói vậy rồi cũng thôi, dẫn nàng đi nhanh vào bàn ngồi: "Mình vào đây, tôi có mua cho mình bánh hoa quế nè."
Thằng Tí vừa mới bước chân qua ngưỡng cửa hành lang thì nghe cậu nó nói vậy, dị mà hồi nãy nó còn tưởng bỡ cho tụi kia. Đúng là người có vợ có khác he. Nó gãi đầu cười một cái. Có vợ cái mua cho vợ. Chắc nữa nó cũng học như cậu á.
Trần Thành Thế lấy bọc bánh ra, cô sợ trời ngả tối hơi lạnh làm bánh sẽ không nóng nên cô ủ trong người, bánh không nóng thì còn gì ngon nữa chứ.
Tính ra về nhà rồi cô mới biết, tính mua cho mấy đứa trong nhà, đã đời toàn mua cho nàng. Nghĩ tới cô cũng thấy mắc cười mình thiệt.
Nàng trong thấy chiếc gilê mắc tiền trên người cô cũng vì đó mà dính vào vết dầu bẩn đi mất. Nhìn Trần Thành Thế đang cẩn thẩn mở bọc bánh ra khoé môi nàng bất chợt cong lên một nụ cười đẹp đẽ, người đàn ông này ấm áp như vậy? Tử tế như vậy, làm sao nàng không động lòng cho được. Có khi đi mòn cả gót giày cũng không kiếm ra được một người tử tế được một phần ba người trước mặt.
Thiên ý của trời, tội gì nàng không nhận kia chứ.