Đêm khuya thanh vắng tĩnh mịch, cả Trần gia chìm trong im ắng, đâu đó chỉ còn vài ánh đèn dầu nhỏ hiu hắt lắp loé và tiếng dế kêu râm ran ngoài hiên nhà.
Tắm rửa xong lau khô đầu tóc ra ngoài, Trần Thành Thế thấy nhẹ cả người ra, đôi mắt cũng hơi lim dim buồn ngủ nhưng cô vẫn còn một chuyện quan trọng phải làm. Một ngày phong trần mệt mỏi bên ngoài cô chỉ chờ có về nhà một cái ngủ nghỉ cho nó khoẻ hẳn ra. Có đời ai đi mần tiền nhiều mà thấy khoẻ đâu, không mệt cái thân cũng mệt cái đầu óc.
Đỗ Mỹ Hạnh đã tắm xong từ sớm, tóc đen tự nhiên xoã dài, bộ áo bà ba ngắn tay lụa tơ tằm bình thường cũng không dấu được nét mờ ảo xinh đẹp trên người nàng, thoắt ẩn thoắt hiện; quyến rũ mà không dung tục. Hiện tại nàng đang ngồi trên giường, vừa thấy cô ra nàng đã vội vỗ nhẹ một bên giường ý bảo cô ngồi xuống rồi nhỏ nhẹ nói: "Mình đến đây, cực nhọc cả ngày rồi, để em xoa bóp cho mình."
Trần Thành Thế ôn nhu nhìn nàng, cười nhẹ một tiếng: "Mình đợi tôi một chút, tôi có thứ này cho mình."
Rồi cô nhanh chóng đi lại phía tủ quần áo, chỗ móc treo quần áo nàng đã sắp xếp chiếc áo khoác ngoài của cô ngay ngắn bên trên. Từ trong túi áo trong, Trần Thành Thế với tay vào lấy ra cái túi đỏ nho nhỏ ấy rồi quay về bên giường ngồi xuống.
Nắm lấy tay nàng, Trần Thành Thế mở cái túi nhỏ ra, lấy ra chiếc vòng mà cô đã cẩn thận chọn lựa khi chiều. Một chiếc vòng hồng ngọc lấp lánh rồi lại dịu dàng đặt vào lòng bàn tay nàng. Nhìn nàng rồi khẽ cất lời: "Tôi thấy cái vòng này đẹp lắm, lúc đó tôi nghĩ chắc nó hợp với mình lắm nên tôi mua." Ngập ngừng một lúc, Trần Thành Thế cười một cái mới nói tiếp: "Nhìn chân thật ở đây tôi lại càng thấy nó hợp hơn...Tôi biết gả cho tôi là mình thiệt thòi nhiều rồi."
Vế sau Trần Thành Thế như có thâm ý mà nhìn nàng mở lời. Cô mong đến lúc nàng biết sự thật nàng sẽ không thấy hận cô, hận cô cũng chẳng có lợi cho bản thân nàng. Thật ra cũng bất đắc dĩ lắm cô mới chọn lựa con đường này. Trần Thành Thế hứa trong lòng mình rằng sẽ đối xử với nàng thật tốt. Tốt như cái cách cô bảo vệ quyền lợi và mạng sống của bản thân mình. Trần Thành Thế xin lấy cái mạng này ra thề một cách danh dự sẽ bảo đảm an toàn cho nàng.
Mà cũng sớm thôi, cô sẽ cho nàng biết được sự thật về bản thân mình. Thật ra cũng chẳng có gì đáng để giấu giếm. Chỉ là một cái thân phận, có oanh động được bao nhiêu. Chỉ là Trần Thành Thế đang cho nàng quen dần, để lỡ mà trường hợp xấu nhất cũng chỉ là sốc mà thôi. Tận lực làm nàng ít tổn thương một chút.
Chứ tự dưng phanh phui ra chồng mình lại mang thân phận một đứa con gái, ai mà không hết hồn. Cười khổ một cái. Trong lòng tự nhủ: "Xin lỗi Hạnh, sớm thôi mà."
Đỗ Mỹ Hạnh nhìn chiếc vòng tay quý giá lại còn đẹp đẽ trong tay mình, nàng âm thầm nắm chặt lại, trong lòng ngọt ngào không gì tả nổi, chỉ qua là mấy ngày ở nơi đây thôi mà nàng được hưởng thụ cái ấm áp nhiều hơn cả mấy năm trời sống dưới căn nhà u ám cơ nhỡ đó.
Nụ cười càng hằng sâu nơi khoé mắt chân mày hơn nữa, giọng nói cũng không ức chế được niềm vui khó tả: "Cảm ơn mình, em thích lắm."
Kèm theo nụ cười rạng rỡ đó ánh lên trong đôi mắt Trần Thành Thế thì cô còn được tặng cho một món quà bất chợt, một cái chạm đầy mềm mại tinh tế trên má, một hương thơm kéo đến bất chợt quấn quýt rồi rời đi cũng nhanh chóng như cái cách nó đến bên mình.
Thân thể Trần Thành Thế bất chợt cứng đờ lại, nét cười đông cứng trên môi. Cô không nghĩ chỉ với món quà nhỏ bé này thôi mà cô lại được hậu lễ lớn tới vậy. Thật ra nhiều hơn là cô hơi lo sợ, cô sợ nếu mình không nói ra sớm chuyện thân phận này sẽ có những chuyện đi quá xa trong tưởng tượng của mình.
Mà một mặt trong tư tưởng khác lại có cách suy nghĩ mới quấy phá ích kỉ như trái tim Trần Thành Thế đang hò reo đập loạn bên trong. Sống 25 năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên cô được người khác thơm má, tiếp xúc một cách thân mật hơn bình thường như vậy. Mà người đó còn trong thân phận vợ mình. Một người hoàn toàn cùng giới lại làm con tim cô xuyến xao lạ kì.
Nhìn thấy rặn mây đỏ nhẹ nhàng mà leo lên đôi má, đôi tai cô thành một màu thật đẹp nàng bỗng chốc cười khẽ, tiếng cười thanh thúy giòn tan dễ nghe len lỏi vài tai cô cùng với giọng nói chọc ghẹo có chừng mực: "Không ngờ ông chủ Trần nức tiếng gần xa lại dễ mắc cỡ như vậy nha."
Nghe xong Trần Thành Thế lại mắc cỡ dữ dội hơn nữa, hỏng lẻ bây giờ cô tìm cái lỗ nào chui xuống cho nó bớt nhục á. Bên tai toàn là tiếng cười của nàng, bất giác lòng cô cũng bình tĩnh trở lại, đôi mắt dõi theo bóng hình xinh đẹp dưới ánh đèn khuya leo lắt.
Cười đủ rồi nàng cũng quay về vẻ đoan trang như ngày thường, đưa chiếc vòng tay cho cô rồi nàng tự giác nâng tay mình lên cao hơn một chút. Ý tứ không cần hỏi cũng rõ như ban ngày. Trần Thành Thế cười lắc lắc đầu, bộ dạng này của nàng đâu có phải như cái hồi cô mới gặp nữa chứ, đâu có còn nét e thẹn ngượng ngùng lo sợ mà quay sang thả lỏng ra rồi đó đa.
Cầm chiếc vòng tay lên đeo vào bàn tay trái của nàng. Đeo xong cô chầm chậm ngấm ngía một chút, ừ, đúng là đẹp như mình tưởng mà. Đỗ Mỹ Hạnh thấy Trần Thành Thế cứ nhìn vào bàn tay đeo vòng của mình cũng để yên cho cô nhìn cho đã, bất thình lình hỏi: "Có đẹp không mình?"
Cô hơi sửng sốt một chút rồi cũng cười nhẹ mà trả lời: "Đương nhiên là đẹp rồi. Người đẹp, vòng tay có hay không cũng đẹp thôi."
Nàng lấy đôi tay che miệng cười duyên dáng: "Miệng mình dẻo như vậy em sợ mình ra đường bị mấy cô trẻ đẹp cướp mất quá." Thấy nàng nửa thật nửa đùa nên cô cũng cười cho vui nhà vui cửa. Cười một cái cũng đâu có mất cái gì.
Đỗ Mỹ Hạnh lại bất thình lình công kích cô một cái nữa nhân lúc cô lơ đãng. Nâng mặt Trần Thành Thế lên, nhân lúc cô còn bất ngờ chưa biết chuyện gì xảy ra, hai cánh môi dán sát lại bên nhau, hương thơm bưởi trên tóc, thân thể nàng nhẹ nhàng xong vào xoang mũi làm đầu óc cô như bị choáng váng. Đôi tay nàng vòng qua cổ cô, chuyên chú đè ép hôn xuống. Chiếc lưỡi đinh hương nhẹ nhàng công phá từng tấc đất bên trong miệng cô. Một cơn mê mang qua đi Trần Thành Thế vừa không nỡ đẩy nàng ra mà vừa sợ làm tổn thương nàng. Cô chỉ có thể cắn chặt răng không cho nàng tiến vào, tiếng tim đập kinh hoàng trong lòng ngực cũng làm cô sợ hãi nàng nghe thấy mất. Cái hôn kết thúc trong tiếc nuối khi nàng không thành công chen vào.
Ánh mắt Đỗ Mỹ Hạnh nhìn cô có chút rời rạc và giận dỗi nhẹ trong đó. Nói chung là đầy ẩn ý sâu kín, nhìn xem như hiểu cô cũng sẽ lựa chọn không nói ra. Nhưng rất nhanh nàng lại lấy lại phong thái như thường, nhìn sâu vào mắt cô mà nói với giọng điệu tự tin: "Khi nãy là phần thưởng cho mình, sau này vẫn sẽ như vậy."
Lời nói nhỏ nhẹ như thế thôi nhưng thực chất trong lòng Đỗ Mỹ Hạnh vẫn đang ầm ầm cơn sóng dữ: "Em không tin em thua một con đàn bà nào cả. Mình à."
Ít nhất hôm nay nàng vẫn có thu hoạch tốt, tấn công vào thành lũy của Trần Thành Thế được hai lần.