Đi ra tới sảnh trước, ấn vai nàng ngồi xuống chủ vị trên bàn trà phòng khách rồi Trần Thành Thế nói: "Mình xử tụi nó dùm tôi, tôi phải đi ra ngoài đặng coi mấy cái xưởng với đống sổ sách nữa."
Rồi xoay qua nhìn hai đứa nhỏ kia đứng nép bên nhau cô hắng giọng: "Mình cứ xử thiệt tình, hai đứa này nó lì lắm."
Vỗ vai nàng vài cái như lời an ủi.
Cô chỉ sợ bọn nó ăn hϊếp nàng, chứ hiền như nàng mà dám ăn hϊếp ai kia chứ. Đây là chuyện của bây giờ cô nghĩ thôi. Còn chuyện của sau này thì không ai mà đoán trước được điều gì.
Tạch lưỡi một tiếng, đội cái nón lên rồi Trần Thành Thế xoay người đi ra ngoài chỗ xe hơi chờ sẵn trước cổng.
Đỗ Mỹ Hạnh được cô đưa ngồi vào vị trí chủ vị thì hơi ngạc nhiên, ai đời đàn bà phụ nữ lại được ngồi ghế này chứ, chủ vị vốn từ xưa đến nay là cho gia chủ ngồi, tức là người nam nhân trong gia đình. Nhà càng quyền thế càng quy định nghiêm ngặt những việc thế này đối với người phụ nữ. Riêng Trần Thành Thế lại là kiểu người có hướng suy nghĩ rất tân thời.
Trần Thành Thế đưa nàng ngồi đây chắc có lẽ đủ để nàng hiểu cậu đang tôn trọng nàng và cả những lời nói đêm qua cũng không phải là lời nói điêu của những tên đàn ông muốn trêu hoa ghẹo nguyệt được lòng mỹ nhân.
Nhìn bóng dáng cô đi xa lòng nàng cũng bồi hồi dao động. Có thứ gì đó ngọt nhạt len lỏi trong tim mình. Nhưng nàng vẫn không quên nhiệm vụ Trần Thành Thế giao cho mình, mỉm cười nhẹ nhìn hai đứa nhỏ đang xì xào to nhỏ đứng ở trước mặt mình, giọng nói thanh thanh dịu dàng nhưng đầy áp bách của quyền lực: "Hai đứa biết tội của mình chưa?"
Bộp một tiếng. Hai đứa lo sợ mà quỳ xuống. Cậu Thế có khi còn tha cho tụi nó, chứ xa lạ như nàng mà bọn nó không lấy lòng có ngày chắc ra đường sống.
Thằng Tèo lanh mồm lanh miệng đưa ra vẻ mặt mếu máo nhìn nàng, hai tay thì khoanh lại với nhau điệu bộ hối cải: "Mợ ơi, tụi con biết sai rồi, không dám có lần sau nữa, mợ tha cho tụi con nghen mợ."
Cái mặt trước thì dị còn cái chân phía sau thì khều khều con Mén hùa theo.
Con Mén cũng biết điều mà liên tục năn nỉ: "Mợ, mợ tha cho tụi con nghen mợ, tụi con hứa, sau này mợ nói cái gì tụi con cũng nghe hết, nha nha mợ."
Tay đang định cầm lấy tách trà của nàng ngưng lại, hơi nhướng mày lên nhìn bọn nó, tiếng tim bọn nó kêu bịch bịch trong lòng ngực với cái nhìn đó của nàng. Bọn nó chỉ có thể cắn răng đâm lao phải theo lao thôi. Nuốt nước bọt mà tưởng muốn vướn cái cổ họng á chài.
Đỗ Mỹ Hạnh vẫn thong thả nhấp một ngụm trà nhỏ, tận hưởng một chút, tay vừa xoay chiếc li nhỏ vừa như dẫn dụ bọn nó vào bẫy mà hỏi lại có thanh có điệu: "Nghe lời mợ hết? Dị còn cậu của tụi con thì sao đây?"
Lần này con Mén có phát giác hơn, lẹ mồm: "Dạ, cậu bảo cái gì trong nhà này cũng nghe mợ hết, nên nghe lời mợ là đúng mà mợ."
Thằng Tèo cũng gật đầu lia lịa ánh mắt tha thiết nhìn nàng. Hai đứa chỉ chờ có lời đặc xá từ nàng thôi là kiếm cớ cong dò bỏ chạy.
Nhìn hai ánh mắt nóng rực kia, nàng thở dài, quả là đúng như Trần Thành Thế hỏi khi nãy. Chiều hư thật, người ăn kẻ ở nhà ai lại dám trước mặt mợ chủ mà bán đứng cậu chủ cỡ này. Chỉ có ở Trần gia. Mà trước khi đi, Trần Thành Thế có muốn phạt hai đứa này là thật, thôi thì nàng cũng thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Ra mặt một lần thì không ai dám phạm lỗi hay làm chuyện khinh khi trước mặt nàng nữa.
Ở hiền thì hay gặp phiền mà.
Quỳ chân cũng muốn nhừ ra mà mợ vẫn chưa ân xá cho tụi nó, hai đứa dần lâm vào vô tận trầm mặc, hỏng lẻ mợ định phạt thiệt chòi. Hai đứa hai mặt cùng nhìn nhau, hiểu nhau i như tiếng lòng của nó bây giờ.
Xong đời, chòi má. Cậu ơi cứu con.
Khóc ròng tám dòng sông mà tụi nó đâu dám than ra miệng, lỡ than án nặng hơn nữa thì tèo.
Thấy dày vò tinh thần cũng đủ rồi, Đỗ Mỹ Hạnh ban cái tin như sét đánh ngang tai cho thằng Tèo và con Mén, nhẹ nhàng nhưng đủ để tụi nó chết lặng: "Hai đứa không có tôn ti trật tự trong nhà với chủ, mợ phạt hai đứa nhịn cơm hôm nay, gánh đủ 100 thùng nước."
Đùng. Đoàng. Tẹt tẹt. Hai khuôn mặt tê liệt nhìn nhau chớp chớp ý hỏi: "Mày có nghe mợ nói cái giống gì không?"
Trời. Nhịn ăn. Gánh 100 thùng nước.
Quỷ hả má. Bức xúc thiệt nhưng mà không làm thì còn dữ nữa. Hai đứa nó chọc trúng tổ kiến vàng rồi. Ấm ức vâng vâng dạ dạ đi làm. Lúc chưa có mợ cậu sủng tụi nó nhất, giờ có mợ rồi tụi nó ra rìa luôn, huhu..ngậm đắng nuốt cay rán mà sống chứ sao.
Mấy đứa này cũng ảo tưởng cao cao lắm. Suy bụng ta ra bụng người mà. Trần Thành Thế mà biết hai đứa này nghĩ dị chắc cô cũng cho nó vài chiếc dép lào thần chưởng cho nó tỉnh mộng lại.
Thần sắc như trời sụp hai đứa thất tha thất thểu đi làm. Nàng nhìn theo cũng thấy tội lỗi, nhưng mà ai bảo Trần Thành Thế lại giao cho nàng cái quyền này làm chi, nàng muốn thử cậu một lần cuối. Xem xem cậu có cảm thấy nàng là đang vượt quyền lấn át cậu hay không. Dù sao mới ngày đầu tiên về làm mợ chủ mà nàng đã ra tay phạt nặng người ở nhà này như thế kia mà. Coi như đang không nể mặt Trần Thành Thế.
Lắc lắc đầu, buông một tiếng thở dài. Nàng tuy thân phận nghèo hèn, cha mẹ bị tên hội đồng Hảo chèn ép đến chết nhưng cha mẹ cũng dạy dỗ cho nàng đầy đủ cái đức cần có ở đời. Sống làm sao cho phải đạo, làm dâu, làm vợ nhà người thì phải làm cho đúng mực. Tuy không nhận mình giỏi giang cái chi nhưng nàng cũng chẳng phải hạn người dễ nắn bóp. Nếu Trần Thành Thế cho nàng cái danh xưng cao quý như vậy mà nàng lại không biết sử dụng tốt thì chả phải là đang phụ lòng cậu hay sao.
Một lần ngu đủ rồi thôi. Đỗ Mỹ Hạnh không nghĩ bản thân sẽ một lần nữa sa vào hiểm cảnh nan nguy mặc người giày xéo. Đàn ông sao, cho dù có thông minh đến đâu thì cũng khó mà qua ải mỹ nhân. Lần này, nếu muốn một cuộc đời an yên, Đỗ Mỹ Hạnh nàng nhất định phải chiếm cứ được trái tim của Trần Thành Thế. Để cô không thể rời bỏ khỏi nàng, để cô vì nàng mà tình nguyện dâng lên mọi thứ.
Ánh mắt ngây thơ đau thương ngày nào giờ đây đã trở nên sắc bén, cái quá khứ bẩn thỉu kia đã làm nàng trở nên kiên cường hơn hết, sự quyết tuyệt hiện lên trong đôi mắt. Nếu nàng không tự bảo vệ bản thân mình thì sẽ không có ai đứng ra bảo vệ cho Đỗ Mỹ Hạnh nàng cả.
Mày phải làm được. Nhất định phải làm được điều đó. Hơn nữa Trần Thành Thế cũng là một người đàn ông đáng để dựa dẫm vào. Vững chải, an tâm và đáng tin cậy. Không giống loại công tử bột ngoài kia ham mê vài ba loại tư sắc tầm thường. Nhưng cũng chính vì điều này nên nó sẽ cản trở nàng rất nhiều trong việc thực hiện mộng tưởng chiếm lấy trái tim, ánh nhìn chăm chú của Trần Thành Thế.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Nàng không tin có người đàn ông nào lại chê sắc đẹp và sự hiến dâng của một người phụ nữ cả. Nàng có tự tin vào cái nhan sắc diễm lệ này của nàng.
Nhưng.
Cũng chính cái nhan sắc này mang đến tai hoạ cho cha mẹ, mang đến phận bạc cho Đỗ Mỹ Hạnh trở nên truân chuyên trên bước đường đời.