Ò ó o o.
Bình minh đến một cách dịu dàng trên xóm Danh, soi rọi len lỏi vào từng ngóc ngách trong căn phòng gia chủ Trần gia. Trần Thành Thế hơi nhíu mày vì chói mắt bởi thứ ánh sáng ấy. Nhận ra sự khác biệt của căn phòng hôm nay có thêm một hương thơm hoa bưởi nữ tính, dù vẫn còn nhắm mắt cô vẫn cất giọng khàn khàn nói: "Sao mình dậy sớm vậy?"
Trong tà áo bà ba hồng quần trắng lụa thướt tha dịu dàng, bàn tay đang vén mái tóc dài để chải của Đỗ Mỹ Hạnh hơi khựng lại một chút rồi lại tiếp tục, nàng hơi ngước mắt nhìn hình ảnh Trần Thành Thế phản chiếu qua gương vẫn đang nằm nhắm mắt, giọng nói thanh thoát lọt vào tai cô, âm hưởng đều đều nhã nhặn trả lời: "Em mà thức trễ thì làm sao để cho chúng giai nhân xem bản thân ra gì nữa chứ? Chẳng phải mình bảo em có quyền ngang mình hay sao?"
Nghe thứ âm thanh êm tai này vào làm người khác không hề liên tưởng tới hình ảnh nàng khóc lóc vùi mặt vào người cô không chịu ra. Trần Thành Thế ngồi dậy cười một chút với nàng, đầu tiên nhìn hình ảnh nàng thông qua gương một chút: "Ừm, đẹp lắm."
Chỉ một câu không đầu không đuôi rồi Trần Thành Thế xoay người xuống giường chuẩn bị đi tắm rửa thay đồ ăn sáng rồi còn ra cửa hiệu xem sổ sách buôn bán.
Thật ra khi nãy Đỗ Mỹ Hạnh chỉ là thử, thử nói câu đó xem xem cô sẽ có sắc mặt ra sao, không ngờ cô chỉ cười rồi khen nàng đẹp. Nàng muốn thử xem tối qua có phải những lời nói kia của cô chỉ là nhất thời để nàng ngừng khóc, hay chỉ nhất thời dỗ ngọt đôi bên vừa lòng.
Một người tốt đẹp lại quyền quý như Trần Thành Thế đây cớ sao chọn nàng mà cưới, lời đồn đãi bên ngoài đúng như người ta nói thiếu gì tiểu thư danh giá xứng lứa vừa đôi. Hay đúng là lũ đàn ông khi giàu có thì chỉ thấy thích hoa thơm cỏ lạ, nàng chỉ là một trong số đó. Không địa vị như nàng, cô muốn bỏ lúc nào chẳng được đâu cần hỏi ý kiến của ai.
Nhưng nếu như vậy thì cần gì ban đầu cho nàng chức danh mợ chủ Trần gia, cần gì dùng sính lễ cao sang tới hỏi cưới nàng, cần gì nhất quyết chọn Đỗ Mỹ Hạnh nàng mà không phải mỹ nhân xinh đẹp nào khác. Đàn bà đẹp thì vốn đâu có thiếu ở bên ngoài.
Ngổn ngang suy nghĩ chất chứa trong lòng làm Đỗ Mỹ Hạnh không biết phải chọn bên nào để tin tưởng.
Thôi, có nghĩ đến thế nào đi nữa cũng đâu có thay đổi được điều gì. Nàng cũng đã chấp nhận cái danh phận này, làm mợ chủ Trần gia.
-----------------Dưới nhà bếp---------------
Không biết hôm nay cậu chủ có thấy khác lạ không, chứ đối với tụi gia nhân nhà này thì họ thấy khác một trời một vực.
Vì sao lại như vậy?
Đầu tiên, đối với cậu chủ Thế, cậu đã có vợ rồi; lạnh lạnh lẽo lẽo như cậu tụi nó còn tưởng cậu ế tới già đó chớ.
Thứ hai, đối với gia nhân trong nhà, họ lại có thêm một người chủ nhân mới là mợ chủ Trần gia. Hôm qua họ cũng đã thấy một mặt của mợ chủ, đúng là đẹp hút hồn thiệt, chắc như người ta hay nói đẹp tới chim sa cá lặn luôn á.
Phận gia nhân ở đâu không biết, nhưng ở Trần gia đã được cậu chủ căn dặn trước khi mợ về nhà là cẩn thận mồm miệng của mình, ai mà nhắc một câu động phạm tới mợ để mợ buồn thì đừng có trách cậu độc ác. Bất kể lúc trước mợ có là ai, bây giờ đã đến căn nhà này tức chỉ có một danh phận là mợ chủ của nhà này. Ai bép xép thài lai bậy bạ bên ngoài thì đuổi thẳng khỏi đây.
Quốc có quốc pháp, gia có gia quy.
Hầu hết gia nhân nhà này đều được cậu chủ nhặt về hoặc cứu về nên họ mang ơn cậu không hết, làm gì có chuyện bép xép thài lai cãi lời cậu chứ. Ai mà ngu.
Tuy cậu dễ tính, đối xử hạ nhân cũng rất tốt, lương thưởng thì cao hơn mấy nhà phú hộ bình thường nhưng đừng có làm bậy, làm bậy cậu cho người đánh thấy ghê lắm.
Thằng Tí, thằng Tèo, con Mén là ba đứa trẻ cậu cứu về đầu tiên, hồi 3 năm trước đó tụi nó đi ăn trộm cơm của quán kia vì đói quá, bị người ta rượt đánh tơi tả ngoài đường, bùn sình lọ lem tùm lum áo quần rách rưới. Cậu thương tụi nó còn nhỏ, hồi đó mới có 15, 16 tuổi chứ đâu, cậu trả tiền cho tụi nó mới đuổi đi được đám người kia rồi cưu mang tụi nó tới giờ.
Cậu đối xử với tụi nó tốt lắm, tụi nó còn được ở phòng riêng đó chời, tuy không sang trọng nhưng cũng có cái phòng, mái nhà để ở chứ không lang thang đầu đường xó chợ nữa. Theo cậu 3 năm tụi nó cũng biết chữ, biết võ, đi theo cậu mấy chuyến làm ăn xa, cậu có món lạ món ngon cũng mua cho tụi nó thử. Thử hỏi có chủ nhà ai tốt như chủ nhà nó.
Tiếng thằng Tèo lảnh lót réo um xùm dưới bếp: "Ê, con Mén, mày đâm dùm tao chén muối ớt coi, chấm xoài ngon nhức nách mậy."
Chát.
Cái dép lào phi trúng đầu thằng Tèo vang lên tiếng động mát tai, miếng xoài chua chưa dâng tới miệng đã bị cuộc chiến như cơm bữa của hai đứa này làm tan nát.
Vυ' Huệ với thằng Tí nhìn mà lắc đầu ngán ngẩm cùng với tiếng cười giòn tan của con Mén vang lên làm sôi động cả khu nhà vừa êm hơi lặng tiếng vừa rồi: "Không làm mà muốn có ăn hả thằng kia."
Tiếng gầm giận dữ tru tréo của thằng Tèo vang lên: "Mén, mày chết dí tao, cái con nhỏ này."
Rồi, màn rượt đuổi của hai đứa này lại diễn ra thường trực.
Bởi, ta nói nó đâu có cần tập giảm mỡ bụng chi, ngày nào hai đứa nó cũng chạy vòng vòng quanh cái nhà vài lần, mỡ cũng lên không kịp với tụi nó nữa là.
Ầm. Két.
Tiếng la của con Mén vang lên: "Chết bà, CẬU."
Phạch. Tiếng té chồng lên nhau chấn động ở trước khúc cua giao nhau giữa hai hành lang.
Trần Thành Thế vừa tươm tất đồ tây phẳng phiu đi ra khỏi phòng một lúc, chưa kịp định hình chuyện gì thì trời đất quay cuồng. Rồi cái cảm giác như mấy tấn chì đang đè trên người cô nữa, ngước lên thấy thằng Tèo với con Mén đè mình, hai cái xác chành bành mà đè lên cô. Trời ơi là trời, riếc coi cái nhà này nó loạn.
Tiếng rống bất lực lại mệt mỏi của Trần Thành Thế vang lên: "ĐI XUỐNG LIỀN."
Tiếng dạ dạ liên hồi rồi sột soạt hai đứa đứng lên cùng lúc, tụi nó sợ hãi nép vào nhau nắm lấy vò vò tà áo bà ba nâu đen.
Nàng đi phía sau cô nhìn cũng giựt mình. Tiến lại đỡ cô lên ân cần hỏi han quan tâm: "Mình có sao không, để em xem coi?"
Vỗ vỗ tay nàng rồi cho nàng một ánh mắt trấn an trước. Trần Thành Thế lại đảo qua hai đứa Mén với Tèo. Nay cô phải dạy hai đứa này lại, để hai đứa này phá riếc cô cũng muốn mệt chết.
Nhìn một lượt người cô rồi tri kỉ vuốt lại nếp gấp trên áo cô cho phẳng phiu. Nàng đứng một bên nhìn cô đang nghiêm mặt nhìn hai đứa nó hỏi: "Cậu chiều quá riếc tụi bây hư phải không?"
Nghe Trần Thành Thế giả bộ chọc tụi nó Đỗ Mỹ Hạnh vừa thương vừa mắc cười với cái điệu bộ này của cô. Trần đời có chủ nhà ai mà như chủ nhà này, có vụ chiều người ăn kẻ ở nữa chứ đa.
Tiếp theo liền nghe cô nói tiếp: "Dị hôm nay cậu để cho mợ của tụi bây dạy lại tụi bây một bữa, riếc rồi không ra cái thể thống gì hết trơn."
Rồi sải chân bước đi kéo tay nàng ra ngoài để cho hai đứa nó lẻo đẻo theo sau mếu máo lầm bầm.
Con Mén nhỏ giọng uất ức đổ thừa: "Tại mày không đó thằng quỷ, huhu."
Thằng Tèo cũng có vừa gì: "Tao cho mày nói lại đó, dòng thứ quỷ xứ, hứ."
Trần Thành Thế lắc lắc đầu bất lực với hai đứa này.
Đỗ Mỹ Hạnh hơi sững sờ khi cô đẩy việc xử tội gia nhân này cho mình đồng thời nàng cũng hiểu cô là đang muốn cho tụi gia nhân thấy quyền uy của nàng trong nhà này. Một thông báo chính thức cho nàng về địa vị trong nhà đã thay đổi, để nàng có thể thực hiện chức trách của nữ chủ nhân đúng với cái danh xưng chính thức này.
Nàng Đỗ Mỹ Hạnh, nữ chủ nhân Trần gia là điều Trần Thành Thế muốn truyền đạt cho tất cả gia nhân hiện và đang có mặt trong căn nhà này thông qua lần thị uy với thằng Tèo và con Mén. Đây cũng là một lời nhắc nhở về lời căn dặn của cô trước khi nàng đặt chân vào đây với tư cách mợ chủ.
Mặc dù hơi tội nghiệp hai đứa nó chút, nhưng mà ông bà ta có câu: "Gϊếŧ gà doạ khỉ."
Hai đứa lí lắc này sớm muộn cũng bị cô chỉnh một lần, lựa ngày chi bằng ngay hôm nay cho gọn lẹ. Haizz...