Vì Mình Là Của Em

Chương 3: Dỗ dành

Dìu Đỗ Mỹ Hạnh bước vào phòng tân hôn cho nàng nghỉ ngơi trước, cả căn phòng được trang hoàng đỏ rực, tất cả đều mới tinh nhưng nó lưu giữ hương thơm độc hữu trên người cậu, mùi tươi mát của hương gỗ thảo mộc nhẹ nhàng thắm đẫm lòng người, ngăn tủ quần áo được sắp xếp gọn gàng nhường qua 3/4 cho nàng. Một bàn trang điểm kiểu cách dành cho những bà hội đồng, tiểu thư gia đình quyền quý, trên đó là trang sức, son phấn được chuẩn bị sẵn vẫn chưa khai hộp.

Căn phòng dựng lên theo lối kiến trúc cũng rất mới lạ, tuy mang màu cổ xưa nhưng căn phòng này lớn hơn nhiều so với những căn phòng khác. Vì là phòng của chủ nhân. Đi vào chạm mặt đầu tiên là bàn trà bên trái, một đôi sô pha được đặt kế bên tủ sách, chủ yếu là sách về kinh thương và một vài quyển truyện, phía trên là loại đèn trùm kiểu quý tộc Pháp, nhìn quanh thông thoáng, dễ chịu.

Vào bên trong, ngăn cách bởi vách ngăn là ba tấm màng mỏng đủ để che khuất khung cảnh ở trong không cho ai nhìn thấy. Một chiếc giường rộng lớn lót nệm mềm êm ái vô cùng, bên trái giường là cửa sổ, nhìn ra ngoài là hàng hoa đẹp ngây ngất, nghe đâu là tự tay cậu Thế vun trồng. Bên phải giường là bàn trang điểm và tủ quần áo, đối diện phòng treo 2 chiếc đèn l*иg nho nhỏ điểm tô khí sắc trầm ấm, phía trên cũng là loại đèn trùm như bên ngoài.

Đặc biệt khác lạ là phòng ngủ này còn kèm theo phòng tắm. Thường thì theo quan niệm của mọi người, nhất là những nhà quyền quý, nhà tắm là nơi ô uế, dơ bẩn; cơ mà có lẽ chỉ có cậu Trần Thành Thế đây lại cho người đặt phòng tắm ở trong phòng mình, lạ thật.

Cách bài trí không gian đủ để biết Trần Thành Thế dụng tâm như thế nào trong đám cưới ngày hôm nay. Tỉ mỉ kín đáo. Đủ để thể hiện đó là một con người tinh tế và dành cho nàng đủ sự trân trọng từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất.

Liên miên suy nghĩ thì trời cũng đã mau chóng khuya đi, tiếng cửa mở và Trần Thành Thế đi vào. Cô hơi bất ngờ khi nàng vẫn chưa ngủ, cũng chưa đi tắm rửa. Tiến đến chỗ nàng, giọng nhẹ nhàng hỏi: "Sao cô...sao mình còn chưa ngủ, là thấy lạ chỗ sao?"

Nghe giọng Trần Thành Thế trầm ấm, Đỗ Mỹ Hạnh bất giác đỏ mặt, e thẹn nhẹ nắm chặt gốc áo đỏ thắm trả lời: "Nào có đạo lí đêm động phòng vợ lại ngủ trước chồng cơ chứ, truyền ra ngoài sẽ làm cậu mất mặt lắm."

Như ngộ ra đạo lí gì đó, Trần Thành Thế sáng tỏ, mặt cũng bất giác đỏ lựng, hơi ngại ngùng gãi đầu: "Thật ra, đối với nhà ai cần thế, nhưng ở đây mình là nữ chủ nhân căn nhà này, mình có quyền đó."

Đỗ Mỹ Hạnh ngước lên nhìn vào mắt cô thật sâu, rồi đôi mắt lại buồn chua chát nói: "Có lẽ chỉ có cậu mới nói với em như vậy, nào có người đàn ông nào lại muốn dưới cơ một người phụ nữ kia chứ."

Nghiêm túc mà nhìn nàng nói: "Đỗ Mỹ Hạnh, mình nghe cho kĩ, tôi cưới mình về không phải để làm ở đợ cho tôi, tôi cưới mình về đường đường chính chính là nữ chủ nhân cho căn nhà này; hơn nữa mình là duy nhất và cũng không cần so sánh bản thân với ai, tôi lựa chọn mình không có nghĩa mình được phép xem thường bản thân mình như vậy. Quyền của mình là ngang với tôi, không phân biệt đàn ông hay đàn bà, bộ chỉ có nam giới mới xứng đứng trên ngai cao nhìn xem phụ nữ bị chà đạp thôi sao?"

Nói xong Trần Thành Thế trút ra một hơi thở nặng nhọc, thật ra hôm nay cô cũng rất mệt mỏi, rượu đã được thay thành nước lã để kính khách, không thôi hiện tại cô cũng nằm bẹp dí trên giường ngủ mất rồi.

Lựa bộ bà ba vải lụa sa tanh mát lạnh cầm trên tay, cô mở cửa đi ra khỏi phòng. Thấy bóng dáng Trần Thành Thế khuất sau cánh cửa, Đỗ Mỹ Hạnh bật khóc và dâng lên nỗi uất ức trong lòng, mới ngày đầu về nhà chồng mà nàng đã bị người ta hắt hủi nhưng xen lẫn nỗi cảm động vì người này, lần đầu có người đem nàng xem ngang vai vế cao quý của mình.

Chừa không gian phòng tắm bên kia cho nàng, cô qua gian khác để tắm cho tiện, để nàng mới về nhà nên thấy xa lạ. Tắm xong thay đồ thoải mái cô trở về phòng, nằm lên giường chừa cho nàng một khoảng định bụng chờ nàng ra rồi mới ngủ, nhưng do mệt quá nên Trần Thành Thế ngủ mất.

Một hương thơm vờn quanh chóp mũi, mùi bưởi tươi mới cùng hơi nước truyền vào mũi cô làm Trần Thành Thế vô cùng dễ chịu. Cảm giác mềm mại trên môi nhưng hơi ngạt thở làm cô thoắt cái nheo đôi mắt dậy, nhìn thấy cảnh tượng này làm cô phút chốc tỉnh táo, miệng lắp bắp: "Mình..mình làm gì dị."

Hoảng thần đưa tay kéo áo bà ba lụa lên cho nàng, cài nút kĩ càng, Trần Thành Thế sợ tới toát mồ hôi hột.

Tự dưng Đỗ Mỹ Hạnh lại bật khóc, khóc vì tuổi hờn cho phận mình, thân phận thấp kém lại còn trèo cao, đúng là người ta cho nàng một nấc thang leo xuống, nàng còn không biết điều mà muốn được nhiều hơn. Đây là lần đầu tiên nàng chủ động, còn bị từ chối bởi một người đàn ông. Chẳng phải ai cũng vì cái sắc đẹp này mà chà đạp nàng hay sao? Hay nàng thật đã dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.

Trần Thành Thế thấy vậy thì cuốn quýt, cô hiểu nàng muốn làm trót bổn phận của một người vợ, nhưng mà...cô phận là con gái, cưới nàng về là vì đồng cảm cho thân phận ấy, cô cũng đâu có cưỡng đoạt nàng đâu, Trần Thành Thế là được sự đồng thuận chấp nhận từ phía Đỗ Mỹ Hạnh, hơn nữa chính nàng càng mong muốn thoát khỏi chốn địa ngục trần gian tại nhà hội đồng Hảo. Hay là cô đang xót thương cho nàng.

Vòng tay ôm nàng vào lòng mình, lau đi những giọt nước mắt nóng hổi lăn trên đôi bờ má ngọc ngà, Trần Thành Thế nhẹ giọng dỗ dành: "Mình đừng khóc mà tôi xin lỗi, tôi không có cố ý; mình nghe tôi nói nè, mau, đừng khóc nữa."

Miệng không ngừng nói, tay liên tục dỗ nhè nhẹ vào lưng nàng. Đến khi nàng đã không khóc, nhưng vẫn vùi mặt vào áo cô không chịu ra, có lẽ là xấu hổ.

Trần Thành Thế cười khẽ thì bị nàng đánh một cái nhẹ vào vai, rồi nàng lại bấu chặt vào áo cô, có lẽ lúc này nàng tạm thời quên mất khi nãy ai là người ban đầu còn giữ kẽ cũng nên. Trần Thành Thế dẫu mệt mỏi vẫn rất kiên nhẫn với người vợ mà cô chọn này, giọng điệu chân thành nói: "Tôi biết mình có ý gì..tôi không phải có ý gì khác mà chỉ là, tôi biết mình không có yêu tôi, mình làm vậy chỉ khiến tôi thấy thêm tội lỗi, mình cứ bình thường đi, tôi không có bắt ép mình phải làm gì cả. Mình quên khi nãy tôi nói gì rồi sao?"

Không nghe thấy lời đáp lại từ nàng, Trần Thành Thế vẫn kiên nhẫn giải thích từng chút một: "Mình là người phụ nữ thông minh, tôi biết mình hiểu cho những gì tôi vừa nói. Được rồi, cả ngày nay cũng đã mệt lả rồi, chúng ta nghỉ ngơi sớm nha!"

Rồi cô đỡ nàng nằm xuống, kéo chăn đắp lại đàng hoàng rồi nằm xuống bên cạnh ngủ mất tiêu. Không trách cô được, thực sự là quá mệt còn phải căng da đầu dỗ vợ.

Đỗ Mỹ Hạnh hiểu chứ, nàng hiểu là chồng mình đang cho mình một lối thoát, cậu không ép buộc nàng phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng cho đến khi nàng thực sự bằng lòng với việc đó. Không trả lời cũng là do nàng tham luyến một chút ấm áp mà người này mang đến, nó an toàn, nó dịu dàng đến mức nàng chỉ muốn ở trong lòng ngực đó đôi chút. Chỉ là đôi chút mà thôi.

Nàng chẳng dám nghĩ đến việc nếu sống lâu dài với người này dưới một mái hiên, liệu rằng nàng có rời xa người này được nữa hay không?

Bao nhiêu năm khổ cực thời xuân xanh, đổi lại một chút dịu dàng nàng cũng muốn bắt lấy nó trong tầm tay mình. Nàng đã quá đớn hèn trong tăm tối để bây giờ khi nhìn thấy được chút ánh sáng lại không nỡ rời xa, chỉ muốn lạc lối khuất chìm mãi mãi. Dù có đánh đổi bao nhiêu thì giây phút này có lẽ là...

Cuộc đời nàng đã tiến sang một trang mới, một trang mới với màu sắc tươi đẹp đủ để lấn ác vũng bùn lầy của ngày xa xưa chỉ còn là dĩ vãng..