Năm 19xx, xứ Vĩnh Long, xóm Danh hay còn gọi là làng Danh.
Một người phụ nữ kêu lên: "Mấy bà.....mấy bà....dòm kìa."
Tất cả những người phụ nữ trong bộ bà ba nâu sờn bạc màu tay lấm tấm bùn đều ngước nhìn trên bờ đê rộng lớn xem chuyện gì xảy ra.
Đoàn xe rước dâu linh đình từ đầu làng tới cuối làng, chạy băng băng qua không biết bao nhiêu con đường, nghe đồn từ xưa tới nay cái đám cưới này nó lớn và hoành tráng nhất cái miệt Vĩnh Long này. Chủ nhân của cái đám cưới này cũng không ai xa lạ, cậu Trần Thành Thế giàu nức đố đổ vách kết duyên cùng người phụ nữ tư sắc hơn người nhưng lại đã qua một đời chồng, tức chỉ Đỗ Mỹ Hạnh.
Người dân dưới ruộng rán nhướn mắt lên coi cái cảnh này rồi lại xì xèo bàn tán.
Người phụ nữ trong nhiều chuyện nhất chỗ đó lên tiếng dẫn đầu: "Đúng là người giàu cái nết nó ngộ ha, nhìn vô cũng đẹp trai lai láng giàu có thấy sợ mà đi lấy gái một đời chồng, thiếu gì tiểu thư nhà quyền quý không lấy, âu thì có đẹp cỡ nào cũng dạng hoa tàn hương dại chứ có cái chi đâu mà mừng."
Người đàn bà cái miệng bép xép dè bĩu, tay vẫn không ngừng nhổ đám mạ dưới ruộng.
Người đàn bà kế bên ngó trước ngó sau khuyên răn mà nói.
Giọng địu thấp thỏm, rào trước đón sau: "Bà bảy ơi, thôi thôi cho tôi xin, bà ở đó mà thài lai cái miệng đi, cậu Thế mà nghe được một cái cả nhà bà cạp đất mà ăn đó nghen, làm trên đất người ta, mà bà coi cái nết bà đó."
Vang theo sau là giọng nói chanh chua: "Bà này ngộ, bộ tôi nói không đúng sau, con nhỏ đó cùng lắm là cái thứ hồ ly tinh đeo bám người khác; cái hạng vợ lẻ, vợ mọn chứ cũng quang vinh gì cho ham. Dẫu sao từng qua tay của hội đồng Hảo thì còn gì cái thân xác đẹp đẽ nữa, hội đồng Hảo nổi tiếng già dê, thấy gái trẻ, gái đẹp là thiếu điều nước miếng chảy dài; từng làm vợ lẻ cho ổng thì còn gì nữa đâu."
Bà năm thở dài một hơi: "Thì biết là dị, nhưng mà chuyện nhà giàu đâu phải chuyện đơn giản mà lũ dân đen tụi mình xía vào được, ngó trước ngó sau vẫn hơn, cũng đâu có ảnh hưởng gì miếng cơm manh áo mình mà lo chi cho người ta, vả lại cổ cũng đâu có hại ai mà bà nói chi ác mồm ác miệng dị đa."
Bà năm biết bà bảy là cay cú chuyện chồng mình mê mẩn hạng gái lẳиɠ ɭơ bên ngoài bỏ nhà đi nên bà đăm ra ghét những bà vợ lẻ, vợ mọn nhà người ta. Không riêng gì cái cô Đỗ Mỹ Hạnh này. Trong mắt bà bảy, hạng vợ lẻ là chuyên đi cướp dựt chồng người khác, phá tan đi bao gia đình tốt đẹp, bởi bà bảy bả hận thấu xương.
Nói qua nói lại rồi hai bà cùng thở dài một lượt cho phận thấp cổ bé họng của mình rồi tiếp tục công việc - bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.
Đoàn xe hơi 24 chiếc chạy có hàng về biệt phủ Trần gia của Trần Thành Thế. Đến nơi, dẫn đầu đoàn xe, Trần Thành Thế xuống xe trước, trong bộ áo dài đỏ tươi càng làm cho hình ảnh người thanh niên tuấn tú cao ráo hiện rõ ràng, đôi mắt trong trẻo nhưng nghiêm nghị, gương mặt góc cạnh thanh lịch nhưng lại hiển hiện đôi phần nét nhu nhược, dịu dàng của một người con gái. Đôi tay khớp xương rõ ràng dịu dàng dắt tay một người con gái xuống, không ai khác ngoài cô dâu xinh đẹp nức lòng người hôm nay, Đỗ Mỹ Hạnh. Dù đã ở cái tuổi 24 mà người ta cho là hoa tàn hương dại nhưng nàng vẫn đẹp động lòng người. Nhưng số phận nàng lại bạc bẽo khi từng rơi vào tay ông hội đồng Hảo. Bởi như người ta nói hồng nhan thì bạc phận.
Tay cầm đoá hoa cưới, tà áo đỏ ôm trọn thân hình mảnh mai nhưng không kém phần quyến rũ của tuổi đôi mươi, một độ tuổi giao hoà giữa nét trưởng thành và xuân sắc, trong đôi mắt lắng đọng nét buồn bã đìu hiu của thời gian khó ai nắm bắt được, hàng lông mày thanh tú hoà cùng cánh mũi cao thon gọn. Hai bên má hồng hồng kiều diễm, đôi môi đỏ mọng thoáng hiện nét vui mừng. Có ai lần đầu nhìn thấy nàng lại nói đây là người con gái một đời chồng chứ, xinh đẹp thế ấy nhưng phận hồng nhan, trôi vào tay ai nàng chỉ đành chấp nhận, oán than cũng chẳng thay đổi được gì. Có cái khổ nào mà đời con gái trẻ nàng chưa trải qua đâu, mang phận vợ lẻ nhà hội đồng chứ nàng có thua gì phận của một con ở đợ. Bị hành hạ cả về thân xác lẫn tinh thần, nàng đã quá mệt mỏi cho kiếp người đớn đau.
Theo chân người chồng mới vào biệt phủ hoàn toàn dựng lên bằng gỗ này, nó to gấp 10 lần so với tư dinh của hội đồng Hảo, mà hội đồng Hảo làm gì có cửa so với cậu Trần Thành Thế. Cậu Thế trẻ người, đẹp trai lại giàu có đó là điều ai xứ này cũng biết.
Nhưng so với việc chúc phúc cho cái đám cưới này thì không thấy mà đa phần là lời dè bĩu, chê bai. Chê bai nàng là đỉa lại đeo chân hạc, một bước lên mây làm mợ chủ nhà quyền quý.
Nhưng làm sao họ dám nói lọt gió vào tai cậu Thế, họ chỉ dám bàn tán sau lưng rồi lại nói rằng sớm muộn gì cậu cũng chán Đỗ Mỹ Hạnh, đàn bà đẹp thì thiếu gì, hôm nay làm mợ chủ được chắc gì ngày mai vẫn làm, lời hứa hẹn thì chỉ có thời gian mới minh chứng được mà thôi. Vật đổi sao dời đó đã là quy luật của tạo hoá.
Cậu Thế cho nàng đầy đủ danh phận của một người phụ nữ mà đáng lẽ ra nàng không xứng được nhận, bởi nàng đã từng có một đời chồng, là thân liễu tàn mà còn le lói. Cậu dạm hỏi đầy đủ, lễ nghi không thiếu thứ gì, sính lễ cau trầu đều là dùng loại tốt nhất.
Cậu Trần Thành Thế dùng 100 cây vàng, 100 mẫu ruộng, 100 khế đất riêng, 100 sấp vải lụa tơ tằm thượng hạng, 1 căn nhà riêng, 1 của hiệu buôn bán dưới tên nàng,..
Hơn hết không phải cậu cho nàng danh phận vợ lẻ. Người ta nghe vào mà bàn tán xôn xao, xuýt xoa thèm nhỏ dãi vì sính lễ cậu đưa, rồi lại tiếc hùi hụi khi mình không được làm vợ cậu cùng bao lời chỉ trích âm thầm trong bụng.
Mà Trần Thành Thế để cho nàng đường đường chính chính được rước về với danh phận một người vợ chính - nữ chủ nhân của Trần gia. Cái danh phận mà cả đời nàng nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới.
Hơn nữa, Đỗ Mỹ Hạnh cũng không phải sống dưới cảnh mẹ chồng nàng dâu, hay cha chồng nàng dâu như người đời, bởi cậu Thế chỉ có một mình không có song thân hay họ hàng vướng bận.
Thân thế cậu cũng là một bí ẩn không lời giải đáp, chỉ nghe người ta đồn cậu từ xứ xa đến, không cha không mẹ, chăm chỉ làm ăn rồi nhờ tài trí mà giàu có nhanh chóng ở cái tuổi đời mới ngót nghét 25.
Cậu Thế còn giúp nàng trả thù gã hội đồng Hảo, ngày nàng cưới - nàng vui cũng là ngày gia đình hội đồng Hảo tàn đời. Hắn đáng chết, kẻ đã hại đời biết bao người con gái trong sạch, là một vết nhơ mà không tài nào rửa sạch trên con người nàng, nàng hận hắn thấu xương, hận hắn tới uống chung một ngụm nước, thở chung một gian nhà cũng làm nàng như nghẹn đắng lại nỗi tuổi hờn, khuất nhục.
Cậu Thế giống như một vị cứu tinh đem nàng đi khỏi chốn nghiệt ngã tại ngôi làng đó, vạch cho nàng một cánh cửa tươi sáng mới, Đỗ Mỹ Hạnh cho dù muốn báo đáp cũng không biết phải làm sao, tấm thân dơ bẩn này; hay cái danh phận đê hèn này trên trần đời? Không thể nào?
Ơn này cả đời nàng không quên được, dù làm trâu làm ngựa nàng vẫn mang ơn cậu rất nhiều.