Vì Mình Là Của Em

Chương 1: Ngỏ lời

Những chiếc ghe con con xuôi dòng trôi nổi lềnh bềnh trên dòng sông nước yên ả, cánh đồng chiều phẳng lặng vài tiếng ve kêu râm ran giữa cái nắng oi bức của mùa hanh khô kéo tới.

Trời chiều rồi nên người dân trên đồng cũng kéo nhau sắp sửa về nhà, giọt mồ hôi lấm tấm trên vầng thái dương nhỏ tí tách chảy dài ướt đẫm lưng áo bà ba sờn bạc.

Tiếng nói thô ráp vang lên: "Ông coi nè, mùa này chắc lúa mình không khấm khá gì cho cam quá ông ơi."

Người đàn bà nét mặt với những vết chân chim hoà cùng nước da rám đen sạm đi, đôi mắt chứa đầy những nỗi lo âu nhọc nhằn nhìn cái nắng trời chiều oi ả rồi lại nhìn xuống đám mạ non héo hon dưới ruộng mà thở dài.

Người đàn ông cao lớn thô kệch kế bên cũng không tránh khỏi nỗi nhọc nhằn hằn sâu trên đôi vai cùng đôi bàn tay chai sờn lam lũ hàng ngày cực nhọc, buông tiếng nói mệt mỏi trả lời: "Thôi, coi coi cố mà mần đi bà ơi, chứ mình khất lúa vụ rồi rồi, nếu bây giờ mà khất nữa lỡ chủ không cho mướn, khéo...có tiền đâu mà lo cho tụi nhỏ hả bà ơi."

Đó là nỗi khổ của những con người quanh năm làm thuê cuốc mướn, lụm lặt vài ba đồng tiền lây lất cũng qua một năm, có những vụ trúng mùa cơm no áo ấm họ mừng hết biết, họ mừng khi có tiền cho con họ có cái ăn cái mặc; họ mừng khi cái Tết này hay Tết nọ sung túc hơn; họ mừng khi đong đủ mấy giạ lúa cho địa chủ xứ mình.

Đâu có như những kẻ cao sang mà lòng dạ đầy toan tính ác độc, kiếm từng đồng tiền trên những giọt mồ hôi nhọc nhằn đó mà không biết ngượng mồm bóc lột người ta.

Chính tên hội đồng Hảo hay còn gọi là địa chủ Hảo, cái bụng mỡ thì núc na núc ních; cái thây mập mạp đi chưa được mấy quãng đường đã thở không ra hơi; vàng thì đeo đỏ tay đỏ cổ, thê thϊếp thành đàn đánh đập dã man rồi thoả cái lòng ham mê nữ sắc của hắn.

Chính hắn là cái kẻ ăn trên mồ hôi của dân mà làm dân thấy muốn gϊếŧ, mà ngặc nỗi thân nghèo thế hèn biết làm sao mà chống đối lại tên nhà giàu. Dân làng này ghét cay ghét đắng hắn. Hở có vụ gì đó lùm xùm từ hắn mà ra, thì hắn lại có cái thói quen đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn xưa nay đều vậy. Hắn có tiền, có quyền, có thế.

Bởi người ta hay rằng nhau: "Nghèo nó không phải là cái tội, mà nó hèn làm sao đó trời ơi."

Nhưng mà trời phạt hắn làm sao, vợ cho nhiều là thế, lăng chạ bên ngoài cũng có ít chi, ấy thế mà hắn không có nỗi một mụn con lấy dòng dõi. Hắn cũng vì thế mà ngày càng bực tức hơn trước. Ngày càng đánh đập mấy bà vợ dã man. Rồi tròng cái tội mà người ta hay rủa: "Cây độc không trái, gái độc không con."

Hắn gán cái danh này lên mình những người phụ nữ sa cơ thất thế mà hắn đem về làm lẻ.

Người dân được cái hả dạ vụ này dữ lắm. Đời hắn thất đức cỡ đó, đẻ con chắc cũng một giuộc với nhau. Đức hạnh đó dạy con không ra thể thống gì.

Hôm nay nhà hắn đón người giàu hơn hắn hẳn nhiều bậc, quyền lực trong tay cũng nhiều hơn nên tên Hảo cho gia nhân bày biện mâm cao cỗ đày tiếp đón thịnh soạn lắm. Hở mà không vừa ý hắn lại cho lôi người ra sân đánh, quát mắng nặng nề.

Vẻ mặt đay nghiến nhìn tên hầu nằm dưới đất đầy ngoan độc: "Hừ, chẳng được cái tích sự gì, thứ dân hèn tụi bây có biết nếu lở ra sự gì là hỏng mất việc làm ăn lớn của tao không?"

Phẩy phẩy cây quạt qua lại đón gió, giọng điệu khinh miệt ruồng rủa đứa gia nhân bị đánh đang thoi thóp dưới sân gạch men sạch sẽ, giờ đây máu tươm xung quanh vươn vãi kế bên trông vừa bẩn cho cái nghèo vừa đáng sợ cho lòng người tàn ác.

Buổi tiệc này vẫn diễn ra suôn sẻ như ý hắn mong cầu, chỉ có một việc là nằm ngoài tầm dự đoán. Không chỉ của riêng hắn, mà còn là của người được ngỏ lời.

Ánh trắng thanh thanh chiếu xuống mặt hồ sau nhà hội đồng Hảo, vài luồn gió mát rười rượi thổi vào vơi bớt đi cái nhiệt của mùa khô này. Bóng dáng một người đứng thẳng tắp, cao ráo, sơ mi trắng quần âu lịch sự đoan chính quay mặt hướng phía hồ sen lóng lánh nước. Đôi mắt sâu lắng chất chứa vài điều suy ngẫm.

Sau lưng là bóng hình người con gái đẹp thướt tha trong bộ bà ba màu hồng nhạt, cổ đeo chuỗi hạt ngọc trai trông kiêu sa quyền quý ra dáng ra hình của những người vợ nhà hội đồng nhưng cái vẻ tiều tụy sau lớp ngọc ngà bên ngoài vẫn không tài nào che phủ nỗi, đâu đó trong ống tay áo thoáng qua vài cơn gió phất lên hiển lộ một vài dấu vết bầm tím chưa kịp tan đi. Đôi mắt đỏ hoe còn vươn lại vài giọt nước mắt chưa kịp lau khô. Môi mỏng mím lại kìm nén vài tiếng nấc nghẹn chưa kịp bậc ra khỏi miệng.

Cả hai đứng im lặng ở đó cũng được một lúc, nhưng thời gian cũng chẳng nhiều được. Không cần quay đầu lại, giọng nói trầm ấm từ người bên hồ sen vẫn cất lên ý hỏi: "Cô đây có muốn thoát khỏi căn nhà này?"

Người phía sau ngạc nhiên trong thoáng chốc, đôi bàn tay ngọc ngà khẽ nắm chặt lại với nhau, tiếng cười khẽ nhưng không kém phần thê lương chế giễu lên tiếng: "Cậu đây cứ giỡn, nếu không có chuyện gì thì tôi xin phép đi trước, nam nữ thụ thụ bất tương thân."

Vừa định dứt lời rời đi thì người phía trước lại cất tiếng: "Cô không nghĩ thoát khỏi cảnh địa ngục trần gian này, không nghĩ trả thù hắn ta ư?"

Người phía sau động tác ngưng lại, đôi mi run lên nhè nhẹ tỏ ý dao động.

Nàng muốn chứ, rất muốn nữa là đằng khác. Cũng vì hắn mà cuộc đời nàng nhơ nhớp không chịu nỗi, cũng vì hắn mà cái thân phận của nàng đã thấp lại còn thấp hơn, bị người đời khinh rẻ chì chiết.

Người con gái nào mà không từng động lòng nghĩ về một tương lai tươi đẹp kia chứ, nàng cần lắm một bờ vai để dựa vào, nàng cần lắm một người chồng trong ao ước. Không mong cầu giàu có xa hoa, chỉ mong cầu yêu thương nàng hết lòng hết dạ. Một gia đình nhỏ với tiếng cười của trẻ thơ ấm cúng, nhưng hắn đến, hắn phá tan cuộc đời của nàng.

Cho dù có ngủ nằm mơ nàng cũng muốn gϊếŧ chết hắn, gϊếŧ chết kẻ gieo rắc bao đau thương cho nàng, cho những người con gái xấu số sa vào tay hắn. Hắn đáng chết vô cùng. Dù cho có băm thây làm trăm mảnh, thả xuống sông cho cá sấu ăn vẫn chưa hả lòng dạ Đỗ Mỹ Hạnh nàng.

Dù đứng quay lưng lại thì lời nói này vẫn đả động không ngừng: "Nếu cô muốn, tôi có thể cho cô những điều đó, chỉ yêu cầu cô giúp tôi vài điều mà thôi."

Gió đêm như hùa ý cho khung cảnh khuất trong đêm khuya thanh vắng này nổi lên từng đợt làm phấp phới hàng tre vang nghe xào xạc.

Mặt hồ phẳng lặng cuối cùng cũng gợn sóng lăn tăn. Một cái gật đầu lặng thầm mà đồng ý cho chuyện đời mình tiếp diễn, sự rẻ ngoặc này xáo trộn mọi thứ mà Đỗ Mỹ Hạnh vẫn chưa kịp nhận ra.

Trần Thành Thế xoay lưng lại, đứng đối mặt với Đỗ Mỹ Hạnh, ánh trăng chiếu vào gương mặt lạnh nhạt nhưng nghiêm túc của "cậu" làm nàng thoáng tĩnh tâm lại. Va chạm một lúc với đôi mắt sâu lắng tĩnh mịch đó, nàng biết mình xiêu lòng thuận theo cách giải thoát này. Cũng đã tới đường cùng nàng mới đưa ra quyết định này.

Chiếc khăn tay sắp bị nàng nắm cho nhăn nheo lại hết thì bất chợt Trần Thành Thế lại đưa bàn tay mình ra trước mặt nàng, chờ đợi nàng nắm lấy, đây cũng như một lời biểu đạt cho sự ngỏ lời của "cậu" trước nàng.

Nhìn ánh trăng sáng vằng vặc không còn bị mây đen che khuất như vừa nãy, nàng cười nhạo cho đời mình. Nàng thì có cái chi đâu để người ta lừa mất nữa chứ mà không dám đánh cược.

Giây phút hai đôi mắt chạm khẽ lấy nhau, Đỗ Mỹ Hạnh nhìn thấy trong đôi mắt ấy một sự chân thành, một vệt sáng chiếu rọi nơi tăm tối bên trong nàng, thức tỉnh lấy một linh hồn tổn thương cùng với tâm hồn đơn bạc bị dày vò cần được che chở.

Canh bạc này, nàng cược.

Thắng hay thua thì thời gian là câu trả lời tốt nhất.

Tay chạm lấy tay, ước định thành giao...