Hợp, Hoan, Tán?!
Đầu Lộc Vi Miên “ù” một tiếng, nhìn chằm chằm vào ly rượu trống không trước mặt đến ngơ ngác.
Đây không phải là Phá Nguyên Tán mà Thái tử đã hạ sao?
Làm sao có thể là Hợp Hoan Tán chứ?
Có ý gì thế.
Một lúc lâu sau Lộc Vi Miên mới phát ra âm thanh: “Hả?”
Phong Hành Uyên đáp lại bằng một giọng điệu nhẹ nhàng, “Hửm?”
“Ta... ta không biết đây là..." Sau đó nhịp tim Lộc Vi Miên bắt đầu đập nhanh, thân thể khô nóng lập tức bị phóng đại, nàng theo bản năng nắm chặt màn giường, “Ta…”
Làm sao mà nàng biết đây không phải là Phá Nguyên Tán, mà là Hợp Hoan Tán chứ.
Chuyện này còn không bằng hạ độc làm cho nàng phun vài ngụm máu, còn có thể khiến cho Phong Hành Uyên nể tình nàng thử độc cho hắn, tin tưởng nàng là thật sự muốn sống tốt cùng với hắn.
Lộc Vi Miên mờ mịt nhìn về phía người bên cạnh, ủy khuất đến muốn khóc.
Trong phòng vốn chỉ có hai người bọn họ, thực ra cho dù lúc này bọn họ viên phòng cũng là hợp tình hợp lý.
Nhưng nàng mới vừa dỗ hắn nói mình nguyện ý thành thân đã ngay lập tức viên phòng, thật sự là có chút ngả ngớn và cố ý.
Ngược lại như là nàng đang quyến rũ hắn, có mục đích không thể để cho người khác biết.
Thiếu nữ xinh đẹp mặc hỉ phục đỏ thẫm, ánh mắt như nước mùa thu nhìn chằm chằm vào thiếu niên cũng đang mặc hỉ phục ở trước mặt.
Dáng vẻ này rơi vào trong mắt nam nhân, rất khó phân rõ là ủy khuất, hay là muốn.
Phong Hành Uyên không biết là tính tình tốt mà tìm một bậc thang đi xuống cho nàng, hay là cố ý chỉnh nàng, “Nếu đã như vậy, ta tin là phu nhân nguyện ý thành thân với ta.”
Lộc Vi Miên không nghe nổi giọng điệu chậm rãi này của hắn, mỗi một câu chữ đều giống như đang tra tấn thần kinh mẫn cảm của nàng.
Nàng vẫn theo bản năng kéo tay hắn, “Huynh có cách gì giúp ta không.”
Hắn đánh giá nàng, biết rõ còn cố hỏi, “Giúp thế nào?”
Lộc Vi Miên nghẹn ngào, bị con sâu nhỏ gặm đến mức nàng bắt đầu ăn nói lung tung, “Giúp thế nào cũng được.”
Phong Hành Uyên nhìn ngón tay nàng quấn lấy bàn tay hắn, động tác rất ôn hòa lại xa cách mà tách ra, “Vậy xin phu nhân nhịn một chút, ta sai người mang thuốc đến.”
Nói xong, hắn rời khỏi phòng trước.
Cho đến khi hắn rời đi, Lộc Vi Miên mới hoàn toàn không chịu nổi.
Cũng may thuốc đưa đến cũng đủ nhanh.
Lộc Vi Miên mới không đến mức mất thể thống, mất mặt.
Mộ Vân cũng không biết nàng bị làm sao, chỉ có thể nhìn thấy thái dương nàng đổ một tầng mồ hôi mỏng, hai má đỏ rực nồng đậm.
Giống như là nóng lên, nhưng sau khi uống thuốc cô gia sai người chuẩn bị thì đã tốt hơn nhiều.
Lộc Vi Miên vô lực để tùy ý Mộ Vân Mộ Vũ giúp nàng tháo trâm cài.
Trong lòng không biết đã mắng Mộ Thanh Từ bao nhiêu lần.
Mộ Vân nhìn ra ngoài phòng, nghi hoặc hỏi, “Cô nương... à không, phu nhân, cô gia còn đến nữa không?”
Lộc Vi Miên gục bên cạnh bàn, giọng nói yếu ớt như ruồi muỗi, “Đừng quan tâm chuyện khác nữa, quan tâm đến ta đi.”
Mất mặt quá rồi.
Say rượu mê man và thuốc độc đều có thể tiếp nhận, nhưng nàng làm sao có thể xông lên cướp uống một ly rượu Hợp Hoan Tán chứ.
Giống như là cố ý vậy.
Chắc chắn là Phong Hành Uyên sẽ cảm thấy nàng rất không đứng đắn.
Mộ Vân và Mộ Vũ không cần nghĩ cũng biết lần đầu tiên nói chuyện của đôi phu thê bị ép thành thân này không thuận lợi lắm.
Hai người cũng không dám nhiều lời trong chuyện này, chỉ có thể khuyên nhủ, “Cô gia rời đi cũng tốt, cô nương còn có thể tự tại một chút.”
Khóe môi Lộc Vi Miên giật giật, rốt cuộc là chuyện gì cũng không nói.
Trước một đôi nến hỉ đỏ thẫm, màn trướng đỏ thẫm buông xuống mang mùi hương trong giường, Lộc Vi Miên ảo não nhìn ly rượu trống không cách đó không xa.
Cho nên Thái tử bỏ thuốc trong rượu của Phong Hành Uyên không phải là vì lo lắng nàng không muốn viên phòng.
Mà là muốn bọn họ nhanh chóng gạo nấu thành cơm, thổi gió bên gối giúp hắn dò xét Phong Hành Uyên sao?
Không biết xấu hổ!
Cũng may Phong Hành Uyên là một chính nhân quân tử.
Lộc Vi Miên tức giận đến mức trở mình trên giường.