Phu Quân Ta Không Thể Nào Là Phản Diện Điên Phê Được

Chương 11: Thư của nàng đâu?

Phòng ngủ, ngoài phòng truyền đến tiếng thông báo, Từ Hoa đi vào đưa sữa bò.

Lộc Vi Miên có thói quen uống sữa bò trước khi đi ngủ, nàng liền đồng ý để Từ Hoa đi vào.

Từ Hoa đưa sữa bò ấm áp đến đầu giường Lộc Vi Miên, xoa xoa tay đứng ở bên cạnh chờ đợi.

Lộc Vi Miên uống xong cũng không thấy bà ta rời đi, ngẩng đầu nhìn sang.

Từ Hoa nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng ám chỉ, “Có phải là phu nhân đã quên gì đó rồi không…”

Lộc Vi Miên không hiểu.

Từ Hoa càng nói trắng ra, “Ví dụ như mang thư về nhà gì gì đó?”

Lộc Vi Miên chợt nhớ tới, Từ Hoa đang ám chỉ bức thư mà nàng viết cho Thái tử kia.

Lộc Vi Miên chặn lời bà ta, nói qua loa: “Hôm nay ta mới gả vào, ba ngày sau sẽ trở về, không cần gửi thư về nhà đâu.”

“Mặt khác, ta đã gả vào Phong phủ, sẽ không lui tới với người không nên lui tới nữa.”

Từ Hoa đang muốn hỏi lại, Lộc Vi Miên thuận tay kéo màn giường lên, nằm vào trong giường không định trả lời nữa.

Từ Hoa chỉ có thể từ bỏ rời đi.

Trước khi đi còn nhìn hết phía đông tới nhìn phía tây xem có bức thư gì đã chuẩn bị xong hay không.

Nhưng đúng là không có gì cả.

Lộc Vi Miên dựng thẳng lỗ tai, nghe thấy Từ Hoa đã rời thì đi lập tức ngồi thẳng người, xoay người xuống giường.

Đúng rồi, sao nàng lại quên mất chuyện xử lý bức thư kia chứ.

Cho dù là nàng không xem, cũng nhớ rõ bức thư kia khiến người ta thấy xấu hổ như thế nào.

Trong thư toàn bộ đều là nàng tâm sự thiếu nữ ngu xuẩn mà mình kể với Thái tử.

Lộc Vi Miên như muốn tiêu hủy chứng cứ phạm tội mà nhanh chóng xuống giường.

Nàng tìm thấy hỉ phục mà mình đã thay ra, sờ đến ống tay áo, trong đó lại không có gì cả!

Lộc Vi Miên dừng lại một chút, tìm kiếm lại một lần nữa, thoáng chốc như sét đánh ngang tai.

Thư của nàng đâu?!

Một bức thư cực lớn của nàng đâu?!

-

Ngoài phòng, ánh trăng cô đơn treo cao.

Khách khứa đến dự tiệc cũng đã rời đi bảy tám phần, bóng cây trong sân lắc lư, càng mờ tối hơn.

Trên đường thỉnh thoảng có ngọn đèn màu đỏ chiếu sáng, trong lúc lắc lư lại ngoài ý muốn mang theo một chút hơi thở âm trầm.

Lần này là Thánh thượng tứ hôn, người hôm nay đến hơn phân nửa là khách quý có tiếng trong kinh thành, cho dù là người Phong phủ không tình nguyện cũng phải chiêu đãi chu toàn.

Phu nhân Nhị phòng của Phong phủ có chút không hài lòng, “Đúng là thiếu nợ tên nhãi con kia mà.”

Nam nhân trung niên bên cạnh lần lượt đón khách, đỡ thắt lưng mỏi nhừ cũng không lên tiếng.

Nhị phu nhân kéo ông ta qua, “Ông đừng giả điếc, ban thưởng của Bệ hạ cũng chỉ có một chút xíu. Hôm nay thành thân, chúng ta đều phải bù ra, tên nhãi con kia không hề niệm tình ân dưỡng dục của chúng ta, còn để cho chúng ta vất vả chiêu đãi tân khách, nào có đạo lý như vậy.”

“Bệ hạ ban hôn thì bớt nói vài câu đi.” Nam nhân cũng mất hứng, “Trước đó ta cũng tính toán rồi, nếu hắn chết ở biên quan, ban thưởng công huân đều là của chúng ta, ai biết hắn lại còn sống mà trở về. Bà nói xem, tại sao cái mạng đê tiện của hắn lại cứng như thế chứ.”

Lại có khách nhân đi qua, hai phu thê lập tức khôi phục khuôn mặt hiền lành.

Bọn họ khách sáo chào hỏi: “Trương thiên sư, ngài đi thong thả.”

Hiện giờ Hoàng đế thờ phụng quỷ thần, địa vị của Tư Thiên Đài - Trương thiên sư trong triều không thể khinh thường, tiệc rượu đêm nay có rất nhiều người đều đến mời rượu bắt chuyện với ông.

Mà hôn sự này, cũng là một tay Trương thiên sư thúc đẩy.

Bằng không bọn họ cũng không bám nổi thông gia như Lộc Tư Không.

Nhị phu nhân tiếp lời, “Ta đã sai người xử lý hắn từ lâu, như ông lại sợ này sợ kia không dám ra tay.”

“Ta xử lý hắn như thế nào, hắn chính là người còn sống sót ở biên quan,” Phong Hạ suy nghĩ, “Thế nhưng trong nhà của tân phụ cũng coi như rộng rãi, có lẽ sẽ có chút chỗ tốt.”

Bọn họ nhìn tân khách trong phòng đã rời đi gần hết, vị Thiên sư kia là người cuối cùng, liền xoay người trở về phòng.

Hôm nay Trương thiên sư cũng uống không ít tiệc rượu, bước đi loảng choảng, gã sai vặt không thể không dìu lấy.