Phu Quân Ta Không Thể Nào Là Phản Diện Điên Phê Được

Chương 9: Phu nhân rất muốn viên phòng sao?

Phong Hành Uyên đại khái cũng không nghĩ tới, ngực đột nhiên đυ.ng phải một đoàn mềm mại.

Hai tay thiếu niên cứng đờ, cũng không có chạm vào nàng.

Lộc Vi Miên khó khăn đỡ lấy cánh tay hắn mới có thể đứng vững.

Lộc Vi Miên vội vàng giải thích, “Ta không biết huynh nghe nói từ đâu, nhưng ta và Thái tử không có khả năng, huynh yên tâm. Ta đã gả cho huynh rồi, sẽ đối xử tốt với huynh.”

“Cô không thích ta, tiếp xúc với ta sẽ không miễn cưỡng sao?”

Lộc Vi Miên đơn giản nói trắng ra, “Không miễn cưỡng.”

Phong Hành Uyên thâm ý nhìn nàng một hồi, giống như là đang phân biệt thật giả trong lời nói của nàng, phần nhiều là không tin.

Lộc Vi Miên lặp lại một lần nữa, “Thành thân với huynh, ta không miễn cưỡng.”

Phong Hành Uyên hiển nhiên cũng không rối rắm quá nhiều, chỉ là hữu ý vô ý mà nhắc tới, “Nếu đã như vậy, phu thê chúng ta lễ thành, vẫn còn thiếu một chén rượu hợp cẩn.”

Nhắc tới rượu hợp cẩn, trong lòng Lộc Vi Miên lộp bộp một tiếng.

Có trùng hợp hay không chứ, sao hắn lại nhắc tới rượu hợp cẩn.

Trong lời nói của hắn xen lẫn ý thăm dò rất rõ ràng, “Uống không?”

Lộc Vi Miên nghẹn ngào, nhìn đôi ly rượu long phượng trên bàn.

Dựa theo cách nói của Thái tử, trong ly rượu “Long” kia có Phá Nguyên Tán.

Tuy nói thứ kia không có ảnh hưởng gì, chỉ là say rượu mê man, nhưng dù sao kiếp trước Phong Hành Uyên không uống, Lộc Vi Miên cũng không biết Thái tử có lừa nàng hay không.

Nàng đang rối rắm, chỉ thấy Phong Hành Uyên giơ tay về phía ly rượu “Long”.

Khi đầu ngón tay trắng nõn của hắn sắp chạm tới ly rượu, Lộc Vi Miên giành trước một bước mà cầm lấy.

Phong Hành Uyên có ý tốt nhắc nhở, “Ly này là của ta.”

“Ý ta là,” Lộc Vi Miên vất vả cứu vãn, “Nếu như uống nó, có thể khiến huynh tin ta là thật lòng thật ý thành thân với huynh, như vậy cũng tốt.”

Mặc kệ là cái gì, nàng đều nhận hết.

Phong Hành Uyên quan sát nàng một lát, theo lời nàng, cầm lấy ly rượu “Phượng” ở bên cạnh.

Trong lúc giao chén, Lộc Vi Miên chần chờ, giương mắt đυ.ng vào đôi mắt đen hơi nhìn chằm chằm của thiếu niên.

Hắn lương thiện khoan hậu mà nói, “Không muốn uống cũng không cần miễn cưỡng.”

Lộc Vi Miên không muốn hắn nhìn ra sự khác thường, “Không miễn cưỡng.”

Dứt lời, cầm rượu trong tay uống một hơi cạn sạch.

Rượu đắng vào cổ họng, khô khốc cay độc.

Thiêu đốt trong dạ dày.

Lộc Vi Miên đặt ly rượu xuống, vịn bàn ho nhẹ một trận.

Lần này nàng phải cầu nguyện với lương tâm của Mộ Thanh Từ rồi, đừng có lừa gạt nàng là không có tác dụng gì khác, nhưng trên thực tế lại là thuốc độc.

Không bao lâu sau, Lộc Vi Miên liền phát hiện mình đứng không vững.

Nàng thuận thế ngã ngồi ở trên ghế bên cạnh bàn, cảm giác nóng rực trong dạ dày chậm rãi lan tràn đến tứ chi, cuối cùng tụ tập ở bụng dưới.

Bên tai là giọng nói trong trẻo của hắn, “Phu nhân làm sao vậy?”

“Ta, có lẽ ta hơi say rồi.” Lộc Vi Miên cố gắng làm cho mình trông như bình thường, “Huynh đỡ ta đi nghỉ ngơi một lát là được rồi.”

Cánh tay của nàng vô thức mà khoác lên cánh tay thiếu niên.

Phong Hành Uyên cũng tự nhiên đỡ nàng, đỡ nàng lên giường hỉ.

Mặt mày thiếu niên rủ xuống, nhìn gò má nàng hồng hào, “Phu nhân trông cũng không giống như là tửu lượng không tốt.”

Hắn không nói thì còn tốt, lúc nhắc đến lại khiến cho Lộc Vi Miên hơi buồn ngủ liền cảm giác được sự nóng rực trong cơ thể dần dần biến ảo thành ngứa ngáy, giống như vô số con sâu nhỏ đang bắt đầu gặm nhấm bụng dưới của nàng từng chút một.

“Trông giống như bị trúng một loại thuốc nào đó.”

Lộc Vi Miên vô cùng chột dạ, vừa rồi nàng có thể cảm giác được Phong Hành Uyên đang thăm dò nàng, dứt khoát thẳng thắn, “Thực ra… thực ra ta biết trong rượu hợp cẩn này bị người khác bỏ thứ gì đó, ta tình nguyện là mình uống...”

Phong Hành Uyên rất nghiêm túc giải thích phản ứng của nàng, “Biết là Hợp Hoan Tán mà còn uống, phu nhân rất muốn viên phòng sao?”