Sau khi xua tan bầu không khí rối ren ngoài sân, Thẩm Y Y quay trở lại căn bếp nhỏ xưa cũ với một nhiệm vụ thiết yếu khác – đảm bảo cuộc sống hàng ngày cho ba đứa con. Trước mặt nàng là một ảng nước khổng lồ, tất cả đều được dâng về nhờ sự hỗ trợ từ Lý Thâm – người luôn cố gắng lo liệu cho gia đình, dù hoàn cảnh khó khăn đến đâu. Sự hiện hữu của nguồn nước này như minh chứng cho khả năng “tái sinh” của hệ thống vật tư mà nàng sở hữu, giúp cho bất cứ lúc nào khó khăn cũng có thể được giải quyết một cách kỳ diệu.
Thẩm Y Y nhẹ nhàng múc lấy một chốc nước, chuẩn bị rửa tay cho các con trước bữa ăn. Tuy nhiên, tiếng kêu “Mẹ ơi, múc thêm cho con chút nước!” của Nhị Bảo vang lên lập tức khiến nàng phải dừng lại. Nàng giải thích rằng đây không phải là nước uống được, mà chỉ là nước giếng gánh lên – nguồn nước sống nhưng chưa qua xử lý nhiệt độ cần thiết để tiêu diệt vi khuẩn. “Nước này chứa nhiều vi khuẩn, nếu uống vào trong bụng sẽ gây hại cho các con,” nàng dặn dò, giọng nói tràn đầy lo lắng nhưng cũng hết sức kiên trì.
Tiểu Bảo, với nét mặt ngây thơ và sự tò mò, đã hỏi: “Vậy có phải giống cá chạch không, mẹ?” Lời so sánh của đứa trẻ khiến Thẩm Y Y phải bật cười, đồng thời giải thích rõ ràng hơn: “Không phải cá chạch, mà là một loại giun đũa nhỏ. Nếu giun đũa sinh sôi trong bụng các con, các con sẽ không còn đủ sức để ăn uống hết những thứ cần thiết.” Ngay lập tức, ánh mắt của Tiểu Bảo và Nhị Bảo trở nên lo lắng, nhưng cũng nhanh chóng nghe theo lời dặn dò của mẹ.
Nhận thấy tâm lý các con đang bị khuấy động bởi sự tò mò và ham muốn được ăn uống tự do, Thẩm Y Y nhanh tay tìm ra một chiếc thùng lớn, múc đầy nước và chuẩn bị để nấu thành nước dùng cho cả gia đình. “Các con hãy chờ đây, mẹ nấu nước cho các con uống. Sau đó, mẹ sẽ tắm cho các con để các con cảm thấy sảng khoái hơn,” nàng nói, giọng trấn an. Trong lúc đó, Đại Bảo – luôn giữ vững tinh thần trách nhiệm của người anh lớn – vội vã chạy vào bếp để nhóm lửa, trong khi Nhị Bảo cùng Tiểu Bảo chập chững theo sau, vừa chạy vừa nô nức hứng khởi.
Dù biết nhóm lửa là việc nguy hiểm, nhưng niềm tin của các con vào mẹ đã khiến chúng mong muốn được góp một tay, giúp mẹ làm bếp. “Nhớ, nhóm lửa phải thật cẩn thận, không được để lửa bốc tung ra ngoài,” Thẩm Y Y dặn dò, ánh mắt đầy ân cần. Các đứa trẻ, dù non nớt nhưng cũng tỏ ra rất hăng say khi được phụ giúp mẹ, khiến không khí trong căn bếp nhỏ trở nên ấm cúng và đầy sức sống.
Khi những tia lửa nhảy múa bên khung cửa sổ, Thẩm Y Y nhẹ nhàng dắt tay các con đi lấy nước, lau chùi mùi tanh của cá còn bám theo từng đứa. Tiếng cười đùa, tiếng nói nhỏ nhắn xen lẫn với tiếng lửa bập bùng đã tạo nên một bản giao hưởng gia đình đầy ắp yêu thương và ấm áp. “Mẹ biết, các con có thể nhóm lửa rất giỏi, nhưng hãy luôn nhớ rằng an toàn luôn được đặt lên hàng đầu,” nàng nhắc nhở, ánh mắt chan chứa niềm tự hào về những đứa trẻ biết quan tâm và giúp đỡ mẹ.
Trước những cảnh tượng giản đơn nhưng đầy ý nghĩa ấy, Thẩm Y Y như tìm lại được niềm tin vào cuộc sống. Hệ thống vật tư vô hạn không chỉ giúp nàng vượt qua khó khăn về vật chất, mà còn là biểu tượng cho hy vọng và sự đổi mới – cho một tương lai tươi sáng hơn, nơi gia đình luôn gắn bó và yêu thương nhau trong từng khoảnh khắc. Mỗi giọt nước, mỗi bữa ăn dù giản dị đều trở thành minh chứng cho sức sống mãnh liệt của tình mẫu tử, vượt qua mọi thử thách và khó khăn của cuộc đời.