Thập Niên 70: Tôi Sống Lại Trước Khi Bỏ Chồng Bỏ Con

Chương 6: Thu Nhập Kỳ Diệu Từ Khoảng Không Vô Tận 2

Thẩm YY còn định phun Đại Bảo ra ngoài chơi, nhưng chưa đáp ứng mở lời thì lại, đành xoa đầu cậu bé: “Đại Bảo nhà ta thật loằng.”

Đại Bảo cười rạng rỡ, có chút xấu hổ.

Cậu bé lon ton đi mô-đun nước, còn Thẩm YY bắt tay vào làm sạch căn bếp. Nhà bếp còn bao nhiêu củi, lại thùng rác và chứa đầy bụi bẩn. Cô chỉ thu gọn một góc thì nước sôi. Thẩm YY múc nước cho mấy đứa nhỏ uống, sau đó tắm rửa cho chúng. Đại Bảo và Nhị Bảo đã lớn, Mãnh không muốn mẹ tắm, thế là cô chỉ tắm cho Tiểu Bảo.

Do mấy đứa trẻ nhỏ Gmail đầy bụi đất, Thẩm YY lấy từ không gian ra một bánh xà phòng thơm tho. Giờ đã ở riêng, có nhà cửa hoàng, cô suy luận ai phát hiện. Ba con nhỏ tò mò hỏi han, nhưng cô thông minh đánh trống lảng cho qua.

Tắm xong, cô thay quần áo sạch sẽ cho chúng. Thẩm YY có nhan sắc, Lý Thâm cũng hoàn hảo phần tuấn tú, nên ba con đều thừa nhận sắc đẹp của cha mẹ. Dù gầy gò, chúng vẫn đáng yêu và nhìn sang trọng. Vẻ ngoài sạch sẽ sẽ là lần đầu tiên của ba đứa con, Thẩm YY bất giác tiếc xa. Trước đây cô vô tâm, bỏ mặc chúng cho Lý Thâm chăm sóc. Mà Lý Thâm, một người đàn ông xuề xòa, bản thân còn tản gọn, chỉ cần con cái sống rời là đủ. Thế nên, dù ba đứa trẻ nhỏ vốn dĩ xinh xinh, chúng luôn kêu thôi, nguy hiểm, nhẹ nhàng đã biết đã là bạn bè chế độ nguy hiểm lần.

Cô yên tĩnh, từ nay về sau phải để các con sạch sẽ, tươm tất, trở thành những “tác phẩm” đẹp khéo nhất trong mắt mọi người! Con nhỏ chưa bao giờ được sạch sẽ thế này, bước đi cũng nhẹ nhàng, cẩn thận, sợ làm Quần quần áo.

Tắm xong đã gần xong. Thẩm YY kỳ vọng bọn trẻ đói bụng, mà Lý Thâm đi làm cũng sắp về, cô liền bắt đầu nấu cơm. Nhưng mở thùng trà ra, cô chỉ tìm thấy vỏ ba cân bình trắng, năm cân cao lương, dưới sàn còn lại khoai ít lang và khoai tây. Dầu ăn chỉ còn bạch ngọc, gia vị thì độc lập một lọ muối.

Trong sách từng viết, trước khi thành công, đại phản quân sống khốn khó, nuôi ba con lúc no lúc đói. Giờ nhìn cảnh này, tuy chưa có khả năng bổ sung như vậy, nhưng rõ ràng bữa ăn có thể được gọi là tử tế. Thẩm YY lấy từ không gian ra hai cân cân trắng, hai cân bột mì bỏ vào thùng, bổ sung ba mươi quả trứng gà, ít một rong biển, cân năm thịt khô, cùng dầu, muối, tương, bột, ví... đổ đầy các lọ. Trước đây cô sống riêng, ngoài đồ Lý Thâm chuẩn bị, mỗi tháng nhà mẹ còn gửi thêm mười lăm tệ tệ, nên cuộc sống của cô khá thoải mái. Những thứ này không rõ nguyên nhân, Lý Thâm chắc cũng nghi ngờ. Nhưng những thứ khác, cô ấy tạm thời chưa lấy ra, để sau đó tìm thấy sự thích hợp.

Năm miệng ăn: hai người lớn, hai trẻ sáu tuổi, một trẻ hai tuổi. Cô ước lượng phần, nhưng không chắc chắn, kiềm chế một cân bằng trắng vào nội dung nấu ăn. Gạo từ không gian chất lượng cao, hạt sáng bóng, chưa nấu đã thơm nức. Chỉ một lúc sau, mùi hương lan tỏa khắp nhà, khiến ba đứa trẻ nhỏ bị thu hút, rón rén bò đến khung cửa, mắt long lanh nhìn mẹ.

“Đói rồi hả?” Thẩm YY mỉm cười dễ, xanh lại không gian, suy có bánh kẹo gì, đành nói: “Chờ một chút nhé, mẹ xào rau xong là ăn được rồi.”

Nghe vậy, ba con nhỏ tròn xoe mắt, ngạc nhiên hỏi: “Mẹ, mẹ dạy cho cả bọn con nữa sao?”

“Đúng vậy,” Thẩm YY nhẹ giọng đáp, “Cả cha nữa, mẹ đều nấu hết.”

Ba trẻ em nổi rực, mắt sáng rực rỡ. Đại Bảo phấn khích chạy vào: “Mẹ, con giúp mẹ nhóm Lửa!”

“Mẹ, con cũng nhóm Hỏa hoạn cho mẹ!”

“Mẹ, con cũng muốn!” Nhị Bảo và Tiểu Bảo tranh nhau nói.