Phòng làm việc của Sở trưởng Trương vẫn thế, tường bên trái treo giấy khen và cờ thi đua số lượng càng ngày càng tăng, còn có một thứ khác cũng tăng đó là cân nặng của Sở trưởng. Lần trước gặp ông vẫn chỉ có hai cằm, lần này gặp lại thì đã thành ba cằm rồi, nhìn ông ngồi sau bàn trông chẳng khác gì bức tượng Phật Di Lặc.
Đổng Thiên Tâm cất tiếng chào hỏi, ánh mắt rất nhanh đã dời đến một người đang ngồi bên cạnh Sở trưởng Trương.
Đó là một người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề, trông khoảng chừng ba mươi tuổi. Dáng người cao ráo, chân dài lưng thắng. Anh ta có một đôi mắt hẹp dài sắc sảo, đeo một cặp kính gọng vàng. Bộ âu phục anh ta đang mặc có kiểu dáng gần như giống hệt với bộ vest của tên biếи ŧɦái chụp trộm mà hôm nay cô vừa bắt được.
“Tiểu Đổng, đây là luật sư Lữ.” Sở trưởng Trương giới thiệu: “Luật sư Lữ, đứa nhỏ này chính là Đổng Thiên Tâm.”
Luật sư?
Phản ứng đầu tiên của Đổng Thiên Tâm là nghi ngờ vị luật sư này và tên chụp trộm kia là cùng một bọn. Cô thầm cảm khái, xã hội bây giờ cạnh tranh ác thật, đến mấy vụ biếи ŧɦái vặt vãnh như này mà cũng có luật sư nhận.
“Tìm tôi cũng không làm được gì đâu, ba tên chụp lén kia dính vào chuyện lớn rồi, chắc chắn phải bị truy tố.” Đổng Thiên Tâm nhún vai nói.
Sở trưởng Trương vỗ trán: “Cô nghĩ cái gì vậy? Luật sư Lữ đến đây là vì việc khác, không liên quan gì đến mấy tên biếи ŧɦái kia.”
Ánh mắt Lữ Ngọ đảo qua một vòng trên mặt Đổng Thiên Tâm, sau đó nở một nụ cười chuyên nghiệp lộ ra tám chiếc răng: “Tôi là luật sư được bà Đổng Cát Niên ủy thác khi còn sống, đến đây để trao đổi với cô Đổng Thiên Tâm vấn đề thừa kế tài sản của bà ấy.”
Đổng Thiên Tâm trợn tròn mắt: “…"
"Cái gì thừa kế cơ?”
Lữ Ngọ mỉm cười: “Tài sản thừa kế.”
“Ai sẽ thừa kế cơ?”
“Là cô, cô Đổng Thiên Tâm.”
“Tài sản của ai?”
“Tài sản của bà Đổng Cát Niên.”
“Đổng Cát Niên lại là ai?”
“Theo quan hệ huyết thống, bà ấy là bà dì họ hàng xa bên ngoại của cô.”
“…”
Đổng Thiên Tâm vò đầu bứt tóc: “Luật sư Lữ… Lục…, khụ, Lữ… Luật sư, có phải anh có nhầm lẫn gì không? Đừng nói là họ hàng, nhà tôi đến cả hoa cỏ rong rêu cũng đi hết cả rồi, sao lại tự dưng ở đâu mọc ra một bà dì được chứ?”
Nụ cười trên mặt Lữ Ngọ gần như đông cứng: “Chính xác là, "bà dì họ hàng xa bên ngoại" của cô.”
Đặc biệt nhấn mạnh chữ “xa”.
Đổng Thiên Tâm: “…”
Lữ Ngọ lấy ra một tập hồ sơ đưa tới trước mặt Đổng Thiên Tâm: “Đây là di chúc của bà Đổng Cát Niên, trong đó có tuyên bố rất rõ ràng: Là người thừa kế duy nhất của bà Đổng Cát Niên, cô Đổng Thiên Tâm có quyền nhận toàn bộ tài sản thuộc sở hữu của bà Đổng sau khi bà ấy qua đời, bao gồm một bất động sản tại trung tâm thành phố Bách Đảo và một sổ tiết kiệm.”
Đổng Thiên Tâm ngơ ngác mở di chúc ra, lập tức bị một con số với dãy chữ số không dài dằng dặc làm cho hoa mắt. Ngón tay cô run run đếm từng chữ số: “Một, một chục, trăm, nghìn, vạn, chục vạn, trăm vạn, ngàn vạn… Ôi móa...”
Nuốt nước bọt một cái, cô không dám tin ngẩng đầu lên: "..."
"Cái này cái này cái này...”
“Sau khi trừ thuế tài sản thừa kế và các phí tổn khác liên quan, số tiền còn lại mà cô Đổng Thiên Tâm được nhận, ước tính là khoảng chừng…” Lữ Ngọ mỉm cười, như một vị thần tài nghiêm trang đạo mạo: “Một trăm triệu.”
Đổng Thiên Tâm: "..."
Chắc tôi tin anh đấy!