Vì Một Trăm Triệu, Nuôi Một Con Rồng

Chương 4: Khoản thừa kế kếch xù (1)

“Yên tâm, tôi tự biết cân nhắc mà!” Đổng Thiên Tâm mở cờ thưởng ra, cầm bằng cả hai tay rồi giơ lên cao.

Bên trái là dòng chữ “Thiếu nữ anh dũng, khắc tinh của bọn biếи ŧɦái”, bên phải là “Một phát gục luôn, thực sự rất trâu bò”.

Cô cười nói tiếp: “Đánh được thì thì tôi mới đánh, thấy đánh không lại thì tôi sẽ chạy. Nào nào, anh đẹp trai, chụp giúp tôi tấm hình kỉ niệm nào!”

Được giao nhiệm vụ quan trọng, Tiểu Vương phải chụp đi chụp lại tới tấm thứ mười thì mới được một tấm tạm gọi là đạt yêu cầu.

Đổng Thiên Tâm nhón chân lên, vỗ vỗ vai Tiểu Vương, giọng điệu như bà cụ non: “Nhìn kỹ năng chụp ảnh này của cậu thì chắc là người mới đúng không? Cậu còn cần cố gắng thêm nhiều lắm!”

Khuôn mặt Tiểu Vương hiện lên biểu cảm "dở khóc dở cười" giống y như ông Triệu khi nãy.

Chị Từ ở văn phòng bên cạnh vừa gọi ông Triệu qua bàn công việc, Tiểu Vương thấy Đổng Thiên Tâm đang thành thạo xem xét biên bản điều tra thì không nhịn được mà tò mò hỏi: “Chị Đổng… thường xuyên ra tay nghĩa hiệp như này lắm à?”

Đổng Thiên Tâm híp mắt: “Trông tôi già như vậy sao?”

“Hả?”

“Tôi còn trẻ lại xinh đẹp đáng yêu thế này, phải gọi là Tiểu Đổng chứ. À chờ đã, cậu sinh năm bao nhiêu ấy nhỉ?”

“2003…”

Đổng Thiên Tâm hít sâu một hơi, hai tay ôm ngực cả nửa ngày sau đó mới nói: “…Thôi, cứ gọi là chị Đổng đi.”

Tiểu Vương buồn cười: “Trông chị như này, chắc vẫn chưa tốt nghiệp đại học đâu nhỉ?”

Đổng Thiên Tâm nghe vậy thì vui sướиɠ: “Đúng là ngành giáo dục nước ta vẫn luôn không ngừng phát triển. Trẻ con bây giờ biết ăn nói ghê. Ầy, nhớ hồi xưa tôi còn suốt ngày lăn lộn ở cái phố này, có khi lúc đó cậu còn chưa ra đời ấy chứ.”

“Ồ?”

“Tôi lớn lên từ bé ở khu này mà.” Đổng Thiên Tâm nheo mắt cười: “Hồi nhỏ tôi toàn ngồi trong đồn cảnh sát làm bài tập, ở đây cũng gần giống như nhà tôi ấy.”

Tiểu Vương tròn mắt ngạc nhiên.

Trong lúc hai người đang trò chuyện thì ông Triệu đã quay lại. Ông vừa đi vừa gãi đầu, vẻ mặt nhìn Đổng Thiên Tâm lại có chút một lời khó nói.

Đổng Thiên Tâm hỏi: “Sao thế ông?”

“Trong điện thoại của tên mặc vest kia phát hiện một phần mềm ẩn dùng để giấu ảnh chụp, trong đó có hàng ngàn bức ảnh chụp lén.”

Tiểu Vương: “Hả?”

Đổng Thiên Tâm: “Ha, chuẩn rồi!”

Ông Triệu: “Còn phát hiện ra một ứng dụng mạng xã hội của nước ngoài, hắn đã đăng không ít ảnh chụp trộm lên đó. Chị Từ đang điều tra tài khoản của cả ba tên này… Tôi chỉ có thể nói nhiêu đó thôi.”

Tiểu Vương kinh ngạc: "..."

Cuộc họp toàn cục cảnh sát tuần trước có nhắc đến một tin. Cần đây, số lượng tội phạm chụp trộm và buôn bán ảnh chụp trộm của phụ nữ đang có dấu hiệu gia tăng, chẳng lẽ ba tên này chính là một phần trong đám tội phạm đó sao?

Đổng Thiên Tâm cười, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm: “Ồ, thế là tôi đánh bậy bạ lại vớ ngay được một con cá lớn phải không?”

Ông Triệu hừ một tiếng.

“Có thể phát thưởng cho tôi vì hành động nghĩa hiệp được không?” Hai mắt Đổng Thiên Tâm sáng lên: “Có tiền thưởng không? Ít ra cũng phải được hai ba vạn chứ?”

“Có cái quần ấy!” Ông Triệu bực bội: “Mau, Sở trưởng Trương đang tìm cô đấy, lên văn phòng ông ấy đi.”

“Xem ra đây thật sự là một vụ lớn rồi, lại để ông Trương phải đích thân ra tay.”

Đổng Thiên Tâm nhanh nhẹn kí vào biên bản rồi vui vẻ vẫy tay chào: “Tạm biệt đồng chí Tiểu Vương! Tạm biệt lão đồng chí Triệu!”

Sau đó cô chạy vù ra khỏi phòng điều phối, bước chân thoăn thoát đi lên tầng hai, căn bản không cần ông Triệu chỉ đường, đúng là khách quen có khác.

Ông Triệu thở dài, quay người lại thì bắt gặp Tiểu Vương đang nhìn chằm chằm về hướng Đổng Thiên Tâm vừa rời đi, vẫn còn đang giơ tay ra dấu "hẹp gặp lại", trên mặt còn nở một nụ cười thân thiện như bà dì hàng xóm.

Ông Triệu đỡ trán: “Cậu cười ngốc gì vậy?”

“Hả?” Tiểu Vương sờ sờ mặt: “Tôi có cười hả?”

Ông Triệu: “…”