Vì Một Trăm Triệu, Nuôi Một Con Rồng

Chương 6: Chẳng lẽ muốn tôi hiến thận (1)

Một trăm triệu là khái niệm thế nào?

Nếu gửi tiết kiệm kỳ hạn một năm với lãi suất 1,5%, vậy thì số tiền lãi hàng năm của cái gọi là "mục tiêu nhỏ" này sẽ là 1,5 triệu tệ?!

1,5% của 100 triệu là 1,5 triệu, mỗi tháng lãi 125 ngàn, tức là mỗi ngày vừa mở mắt ra đã có 4 ngàn tệ từ trên trời rơi xuống.

Nếu gửi kỳ hạn ba năm với lãi suất 2,5%, vậy mỗi năm lãi 2,5 triệu, mỗi tháng hơn 200 ngàn, tính ra mỗi ngày gần 7 ngàn tệ tiền lãi.

Giờ thử làm phép tính nhé: Lương hiện tại của Đổng Thiên Tâm chưa đến 5 ngàn tệ/tháng, vậy nếu muốn tiết kiệm 100 triệu, cô phải cày việc không ngừng nghỉ suốt 2.000 năm, bắt đầu từ thời nhà Tần, không ăn, không uống, không ngủ, mới có thể chạm tới con số đó!

Một khoản tiền siêu to khổng lồ, từ trên trời rơi xuống, không có lý do gì rõ ràng. Vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất: LỪA ĐẢO!

Haha, bây giờ mấy tên lừa đảo đúng là sáng tạo ghê, dám ngang nhiên lừa đảo đến tận đồn công an!

Đổng Thiên Tâm liếc Sở trưởng Trương: “Ông Trương, chúng ta vớ được từ trên trời rớt xuống một cái huân chương hạng hai rồi này!”

Sở trưởng Trương thở dài, hạ giọng: “Tôi đã xác minh rồi, di chúc là thật, tài sản cũng là thật, và cô… đúng là người thừa kế hợp pháp.”

Đổng Thiên Tâm: “Hả?!!”

Lữ Ngọ gật đầu: “Chính xác mà nói, cô là người thừa kế duy nhất của nhà họ Đổng.”

Đổng Thiên Tâm há hốc miệng, quay sang nhìn Sở trưởng Trương, ông ta lập tức gật đầu xác nhận.

Đổng Thiên Tâm có chút mất bình tĩnh, cô chậm rãi hỏi: “Nói cách khác, bà Đổng Cát Niên này là từng là người thân duy nhất của tôi thật đó hả?”

Lữ Ngọ gật đầu: “Có thể nói như vậy.”

Người thân duy nhất...

Đổng Thiên Tâm khẽ vuốt ve tờ di chúc, hít sâu mấy lần để bình tĩnh lại: “Nếu trước kia bà ấy còn sống, tại sao lại chưa từng tìm tôi chứ?”

Lữ Ngọ hơi khựng lại, có vẻ phản ứng của Đổng Thiên Tâm khác xa dự đoán của anh ta.

Sắp nhận được cả đống tiền như vậy, nhưng từ đầu đến cuối cô chẳng hề tỏ ra vui mừng hay kích động, mà chỉ có nghi ngờ và cảnh giác, thậm chí bây giờ còn có chút... thất vọng?

Lữ Ngọ lúng túng: “Vì một số lý do khó nói... khá phức tạp...”

Đổng Thiên Tâm lật sang trang tiếp theo: “Bà ấy... ý tôi là Đổng Cát Niên, là người thế nào?”

Lữ Ngọ: “Một bà cụ tóc bạc, tính cách nghiêm túc, nhìn chung là kiểu người rất có khí chất.”

“Bà ấy mất vì bệnh hay tai nạn?”

“Đều không phải, là vì tuổi già sức yếu, bà ấy ra đi trong lúc đang ngủ.” Lữ Ngọ nói thêm: “Có vẻ bà ấy đã đoán trước được điều này, nên một tháng trước khi mất bà ấy đã đến văn phòng luật của tôi để lập di chúc. Cô cứ yên tâm, di chúc này hoàn toàn hợp pháp.”

Đổng Thiên Tâm ngẫm nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Lúc bà ấy mất... có đau đớn không?”

Lữ Ngọ hơi lúng túng, sau đó cũng đáp: “Không có, trông bà ấy rất thanh thản.”

Đổng Thiên Tâm khẽ thở phào, lật tới trang cuối của di chúc, ánh mắt lập tức dừng lại ở dòng chữ "Điều kiện đặc biệt":

[Cô Đổng Thiên Tâm phải hoàn thành nguyện vọng của bà Đổng Cát Niên mới có thể kế thừa toàn bộ di sản.]

Đây là điều kiện bắt buộc, thế mà lại bị giấu ở một chỗ kín đáo, thậm chí số thứ tự còn bị sửa từ mục số 3 thành mục số 5, chẳng khác gì câu nhắc nhở quen thuộc trong quảng cáo:

[Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa, vui lòng tham khảo sản phẩm thực tế.]

Có vấn đề! Nhất định có vấn đề!

Đổng Thiên Tâm gõ gõ ngón tay lên trang giấy, nghiêng đầu hỏi luật sư: “Cái gọi là “nguyện vọng” này, cụ thể là gì?”

Lữ Ngọ thoáng liếc Sở trưởng Trương, chỉ thấy ông ta lặng lẽ cầm ấm nước đứng dậy, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Tôi đi rót ít nước nóng.”

Sau đó nhanh chóng chuồn ra ngoài mất hút.

Rõ ràng cô vừa hỏi trúng vào trọng tâm rồi.

Đổng Thiên Tâm lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào Lữ Ngọ.

Anh ta ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh tư thế, rồi nói: “Cô là người duy nhất mang trong mình dòng máu của nhà họ Đổng còn tồn tại, cô đang gánh trên vai trách nhiệm của cả một gia tộc, chỉ có cô mới có thể...”

“À... Tôi hiểu rồi.”

Đổng Thiên Tâm bật cười: “Anh định nói là huyết thống của tôi quý giá lắm, đúng không?”

Lữ Ngọ lúng túng: “Ừm... theo một ý nghĩa nào đó thì đúng vậy.”

Đổng Thiên Tâm nhướn mày, chậm rãi hỏi: “Vậy bà dì họ của tôi từng kết hôn chưa?”