Đại Lão Huyền Học Khuấy Đảo Hào Môn

Chương 7: Đi xem phòng của Cố Thời Nghiễn (P2)

“Dì Thẩm, con có thể vào xem phòng của Cố Thời Nghiễn không?”

“Đương nhiên rồi.”

Thẩm Thanh Hòa gật đầu, dẫn Lục Miểu vào phòng bên cạnh.

Phòng của Cố Thời Nghiễn có tông màu xám xanh thanh lịch, gọn gàng và sạch sẽ.

Vách ngăn chạm khắc tinh xảo chia phòng thành một phòng khách nhỏ, khu nghỉ ngơi và khu làm việc.

Ngoài bức tượng thần treo trên tường phía sau bàn làm việc, trái ngược với sự lộn xộn, đồ đạc vương vãi như ở phòng khách, thì căn phòng này tối giản hơn nhiều.

Lục Miểu chỉ tay vào bức tượng trên tường: “Dì Thẩm, hồi con còn ở quê, bà con nói trong phòng ngủ không được thờ thần. Mặc dù phòng này có ngăn cách ra một phòng làm việc, nhưng tựu chung vẫn là phòng ngủ, con thấy có lẽ nên đổi chỗ khác cho bức tượng này thì tốt hơn ạ!”

Thẩm Thanh Hòa nghe vậy, ánh mắt nhìn Lục Miểu không khỏi thêm vài phần yêu thích.

Cô nhóc này tuy không hiểu phong thủy, chỉ nghe lời người lớn nói, cũng không biết nói những lời hoa mỹ để an ủi bà ấy, nhưng lại chân thành suy nghĩ cho Cố Thời Nghiễn bằng những kiến thức hạn chế của mình.

Mang ra so sánh thì Lục Tư Ngữ chỉ biết nói ngọt, biết dỗ dành.

“Đây là bức tượng trước đây bà cụ Cố đặc biệt cho người mang vào, nói là để tâm an, dì đã nói là vô ích mà, một lát nữa dì sẽ bảo người dọn đi.”

Lục Miểu đi dạo một vòng trong phòng Cố Thời Nghiễn rồi quay về phòng mình.

Thẩm Thanh Hòa chỉ nghĩ rằng cô nhóc tò mò nên muốn xem phòng của Cố Thời Nghiễn, không nghĩ nhiều, chỉ tiễn cô về và dặn cô nghỉ ngơi cho khỏe rồi xuống lầu.

Mặc dù hôm nay là lần đầu tiên gặp Lục Miểu, nhưng bà ấy thực sự rất thích cô nhóc này.

Không chỉ nói về ngoại hình và tính cách đều xuất sắc, mà chỉ riêng việc cô nhóc biết tất cả mọi chuyện nhưng vẫn sẵn lòng ở lại giúp đỡ họ, suy nghĩ cho Cố Thời Nghiễn, đã đủ để nhà họ Cố đối xử tốt với cô.

Đôi vợ chồng Lục Tần và Tần Sương đúng là mắt mù, xem mắt cá tầm thành ngọc trai, còn ngọc trai thật thì bị vứt bỏ như rác.

Lục Miểu còn chưa kịp gật đầu.

Dưới lầu đã vang lên tiếng hét lớn của Cố Tinh Du: “Lục Miểu, cô là đồ chó hại người, lập tức cút khỏi nhà họ Cố cho tôi.”

Ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập, Cố Tinh Du hung hãn từ cầu thang chạy lên.

Thẩm Thanh Hòa nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tinh Du, con lại quậy gì đó? Chuyện lúc trước mẹ vẫn chưa tính sổ với con đấy, lập tức qua đây xin lỗi Miểu Miểu.”

“Tại sao con phải xin lỗi cô ta?”

Cố Tinh Du nghiến răng nghiến lợi hung dữ trừng mắt nhìn Lục Miểu, quay đầu nhìn Thẩm Thanh Hòa, tức giận nói: “Là tại đồ chó hại người này không có ý tốt. Vừa lên xe, không biết đã dùng yêu pháp gì mê hoặc anh ba, khiến anh ấy đuổi con xuống xe. Sau đó còn nói thẳng với anh ba là anh ấy sắp chết, rõ ràng là đang nguyền rủa anh con, thật là thứ độc ác.”

“Mẹ thấy con bị đuổi xuống xe, sinh lòng không vui với Miểu Miểu, nên cố tình bôi nhọ con bé.”

Thẩm Thanh Hòa nói với giọng tức giận, con gái bà ấy cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá ngây thơ.

“Mẹ ơi, sao mẹ có thể tin cô ta mà không tin con gái mình? Con vừa hỏi tài xế, chính miệng tài xế nói với con. Nếu không tin, mẹ đi hỏi tài xế đó đi.”

Cố Tinh Du tố cáo không thành công, ngược lại còn bị mắng, gần như tức điên lên.

Thẩm Thanh Hòa bình thản đáp: “Dù con bé có nói, thì đó cũng là sự thật. Nếu không, chúng ta cần gì phải nhờ con bé giúp xung hỉ cho anh ba con?”

Bà ấy không phải là người không biết phân đúng sai, cũng tuyệt đối hiểu dù Lục Miểu nói gì, đều không có ác ý.

“Cô ta đến nhà chúng ta hoàn toàn không phải để giúp đỡ, con nhỏ thối tha quê mùa này hồi ở quê thì suốt ngày đánh nhau gây sự, mỗi lần thi đều đứng cuối. Đến nhà họ Lục, lại chỉ biết ăn chơi lười biếng, chỉ biết tiêu tiền và cướp đồ. Cô ta cướp hôn ước của chị Tư Ngữ chẳng phải là tham lam tiền bạc nhà chúng ta, muốn hại chết anh ba, chẳng qua chỉ vì muốn mượn danh nghĩa vợ chồng để lấy tài sản…”

Ánh mắt Cố Tinh Du nhìn Lục Miểu như muốn xé xác cô.

Chưa để cô ta nói xong, một tiếng “bốp” vang lên, Thẩm Thanh Hòa đã giơ tay tát mạnh vào mặt cô ta.

Mặt lạnh như băng, giọng nói sắc bén: “Mẹ nghĩ chắc là bình thường mẹ chiều con quá, dung túng con quá nên con mới không biết lớn nhỏ như vậy. Mẹ nói lại lần nữa, từ hôm nay trở đi, Miểu Miểu là chị dâu của con, là bậc trưởng bối của con, cũng là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Cố. Dù con có muốn hay không, cũng phải chấp nhận.”

Việc đón Lục Miểu về nhà họ Cố vốn đã là thiệt thòi cho Lục Miểu, bà ấy tuyệt đối không thể để con người ta chịu ức hϊếp ở nhà mình được.

Cố Tinh Du ôm mặt đang nóng rát, hung dữ trừng mắt nhìn Lục Miểu.

Cô ta là con gái nhỏ nhất và cũng là đứa con gái duy nhất của nhà họ Cố, lớn lên trong sự chiều chuộng của mọi người, các anh trai và Thẩm Thanh Hòa chưa từng nói nặng cô ta một câu.