Giờ đây, Lục Miểu vừa mới vào cửa, anh ba đã đuổi cô ta xuống xe, Thẩm Thanh Hòa vì Lục Miểu không những mắng mà thậm chí còn tát cô ta.
Cái con nhà quê chết tiệt này, cô ta thề không đội trời chung với nó!
Thẩm Thanh Hòa trách mắng: “Đi ra từ đường phía sau quỳ cho mẹ, khi nào biết sai thì đứng dậy.”
Lục Miểu nheo mắt, từ đường?
Thời xưa, từ đường là nơi thờ cúng tổ tiên, người hiện đại hầu như không ai thờ cúng từ đường ở nhà, không ngờ nhà họ Cố vẫn giữ phong tục này.
Cố Tinh Du tức giận bỏ đi, Thẩm Thanh Hòa thở dài, nói với Lục Miểu: “Để con chịu ấm ức rồi.”
Dù bị Tinh Du vu oan thế nào, cô cũng chưa từng tranh luận cho bản thân, thậm chí không hề có chút oán trách nào, đứa trẻ này thực sự hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
Sau khi tiễn Thẩm Thanh Hòa, Lục Miểu trở về phòng của mình.
Cô mở tủ quần áo, bên trong, đủ loại váy công chúa chiếm gần một nửa không gian.
Lục Miểu tìm một lúc lâu, cuối cùng tìm thấy một bộ đồ thể thao đơn giản ở góc, cô tắm rửa và thay đồ.
Cô cầm điện thoại trên bàn, màn hình hiện 99+.
Mở tin nhắn ra, ngoài một tin nhắn báo đã chuyển khoản hai triệu, còn lại đều đến từ một người.
Đẹp trai đến mức không ai yêu: [Đại lão, đại lão, đại lão có ở đấy không?]
[Đại lão, ngài đỉnh vãi! Bố tôi nghe lời ngài, hôm nay ra ngoài không đi đường phía nam, mà đi đường vòng phía bắc. Giữa đường nghe nói đường Bạch Vân ở phía nam xảy ra tai nạn liên hoàn, chỉ riêng xe cứu thương đã được điều đi mười mấy chiếc. Hôm nay ông ấy không chỉ tránh được tai nạn, mà cuối cùng còn ký được hợp đồng bị trì trệ lâu nay với công ty Trường Viễn.]
[Trước đây nghi ngờ ngài là tôi có mắt không tròng, từ hôm nay trở đi, ngài chính là thần tượng của tôi! Tôi chính là người hâm mộ trung thành nhất của ngài!]
[Đại lão, hai triệu đã chuyển vào tài khoản của ngài. Dạo này ngài có thời gian không? Bố tôi nói muốn tự mình cảm ơn ngài, cũng muốn nhờ ngài xem xem nhà và công ty có vấn đề phong thủy gì không.]
[Đại lão, đại lão!]
……
[Đại lão, ngài hãy trả lời tôi đi.]
Lục Miểu cầm khăn lau tóc ướt một lúc, quay người ngồi xuống sofa bên cạnh, thuận tay đáp lại: [Dạo này không có thời gian.]
Bên kia lập tức trả lời lại: [Đại lão, cuối cùng ngài cũng chịu trả lời tôi rồi! Không sao, vậy tôi gửi cho ngài ảnh nhà và công ty, ngài xem giúp tôi một chút.]
Nói xong, ảnh đã được gửi đến ngay lập tức.
Hiển nhiên đã chuẩn bị từ trước, gần như đã chụp hết mọi ngóc ngách trong nhà và công ty.
Xem ảnh hiển nhiên không chính xác bằng đến nơi xem trực tiếp, nhưng nhìn sơ qua thì cũng không có vấn đề gì.
Lục Miểu kiên nhẫn xem từng bức ảnh một.
[Thông qua bức ảnh xem thì không có vấn đề gì lớn, đợi một thời gian nữa tôi có thời gian sẽ đến nơi xem lại.]
[Được, đại lão, ba triệu đã được chuyển vào tài khoản của ngài.]
Giây tiếp theo, âm thanh thông báo tin nhắn đến vang lên, sợ rằng nếu chậm một giây cô sẽ đổi ý.
[Đại lão! Thần tượng! Nếu ngài cần giúp đỡ gì, xin cứ liên hệ với tôi, tôi có thời gian 24/24!]
Lục Miểu còn chưa kịp đặt điện thoại xuống, thì chuông điện thoại lại vang lên.
Nhìn lướt qua, là Tần Sương.
Nếu như đã rời khỏi nhà họ Lục thì đương nhiên cô sẽ không còn liên quan gì đến họ nữa.
Cúp máy, dứt khoát chặn số luôn.
Tiện thể cũng đưa số của Lục Tư Ngữ và Lục Tần vào danh sách đen.
Bất ngờ là, bữa trưa và bữa tối chỉ có cô và Thẩm Thanh Hòa.
Bà cụ thúc đẩy cuộc hôn nhân này và vài anh chị em khác trong nhà họ Cố đều không thấy bóng dáng.
Có lẽ là do Cố Thời Nghiễn bị bệnh nên bầu không khí trong nhà rất nặng nề.
Người hầu đều rất cẩn thận, ngay cả nói lớn tiếng cũng không dám.
Đêm đã xuống, Lục Miểu trở về phòng, mở cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên.
Bầu trời đêm trên đầu dường như bị che phủ bởi một lớp vải đen, che giấu toàn bộ mặt trăng và các vì sao, khiến một vùng trời tối tăm.
Dường như tất cả tia sáng sau khi vào trong nhà họ Cố thì đều bị nuốt chửng ngay lập tức.
Lục Miểu suy tư giây lát, giơ tay kết ấn, vỗ vào không trung.
Trong mắt cô, đám mây đen tối trên đầu bỗng chốc tan ra.
Vài cột ánh sáng ở những nơi khác nhau trong thành phố sáng lên, ánh sáng giao thoa và hội tụ trên bầu trời đêm, trông giống như một trận pháp nào đó.
Chỉ là, trận pháp này hình như có gì đó không trọn vẹn.
Cô ngẩng đầu nhìn mái nhà đang chắn tầm nhìn, một tay cô chống vào bậu cửa sổ, chân nâng lên trèo ra ngoài, đồng thời, sợi tơ nhỏ trên vòng tay bắn ra.
Mũi chân chạm nhẹ lên tường, sau mấy lần trèo đã trèo được lên nóc nhà.