Cố Thời Nghiễn mỉm cười: "Vậy cô cảm thấy tôi còn sống được bao lâu?"
Lục Miểu hơi nghiêng đầu, nhìn trên dưới, cẩn thận đánh giá anh, nghiêm túc đáp: "Ba ngày."
Ánh mắt Cố Thời Nghiễn khẽ rũ xuống, nhẹ nhàng xoay chuỗi tràng hạt đào trên cổ tay: "Ba ngày, đủ rồi."
Còn về cái gì là đủ rồi, đủ cái gì, anh không nói chi tiết, Lục Miểu cũng không hỏi nhiều.
Chẳng qua cũng chỉ là một vài tranh đấu của giới nhà giàu, cô không hứng thú.
"Rất xin lỗi vì đã lôi cô vào chuyện này, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp xong hậu sự, đợi sau khi tôi đi rồi, sẽ có người đưa cô rời khỏi nhà họ Cố, ngoài những món sính lễ đó ra, tôi sẽ bồi thường cho cô thêm."
Biểu cảm Cố Thời Nghiễn thản nhiên, giọng điệu bình tĩnh, dường như lúc này anh nói không phải là di ngôn gì, mà chỉ là một vài việc lặt vặt trước khi đi công tác xa vậy.
"Tôi cũng chỉ là tìm một lý do quang minh chính đại để rời khỏi nhà họ Lục mà thôi, chúng ta lợi dụng lẫn nhau, coi như huề nhau." Lục Miểu thẳng thắn nói.
Nếu đổi lại là người khác, nghe thấy những lời này sợ là lập tức bắt anh viết di chúc rồi, đâu có ai trực tiếp nói mình cũng chỉ là lợi dụng anh.
Cố Thời Nghiễn nhìn đôi mắt thản nhiên của cô, biết cô thực sự không quan tâm, khẽ cười, không nói gì thêm.
So với nhà họ Cố, một gia tộc giàu có hàng đầu thực sự thì nhà họ Lục nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là một gia tộc giàu có mới nổi có tiếng mà không có miếng.
Biệt thự nhà họ Cố ở thành phố Lạc Dương chiếm cả một khu riêng biệt, chỉ riêng việc xe từ cổng lớn lái vào đến cổng trong đã mất mười phút.
Những người giúp việc đang chăm sóc cây xanh bên đường thấy xe lái vào, vội dừng công việc trong tay, cung kính cúi chào họ.
Bên trong biệt thự là mấy tòa nhà nhỏ trước sau xen kẽ nhau, buổi đính hôn lần này rất đặc biệt, không tổ chức tiệc tùng linh đình.
Chỉ ở hai bên cổng chính của tòa nhà chính treo hai chiếc đèn l*иg đỏ theo truyền thống cổ xưa.
Xe dừng lại, mấy người xuống xe cùng nhau đi vào đại sảnh, Cố Thời Nghiễn chào hỏi họ xong, liền vội vàng xoay người rời đi.
Lục Miểu cũng không để ý, tùy ý đảo mắt nhìn xung quanh đại sảnh.
Ở bên trái đại sảnh, đặc biệt đặt mấy tượng Tam Thanh, hương thơm nhàn nhạt của đàn hương theo khói hương bốc lên lan tỏa khắp đại sảnh.
Trên bức tường phía trên cửa chính treo một chiếc gương đồng nhỏ.
Ngoài những thứ này ra, tiền Ngũ Đế, cành đào cắm trong bình sứ Thanh Hoa, chuỗi tràng hạt đào, chuỗi hạt đậu đỏ, những thứ xua đuổi tà ma này có thể thấy ở khắp mọi nơi.
Xem ra, nhà họ Cố hẳn là đã tìm không ít đại sư, chỉ là những người được gọi là Đại Sư này, e rằng không có ai thực sự có bản lĩnh.
Những thứ này bày lung tung với nhau, không những vô dụng, mà lâu dần còn làm hỏng phong thủy trong nhà.
Bà cụ Cố muốn dùng việc vui như đính hôn để xung hỉ, cũng không biết là đại sư nào bày cho cái chiêu hôn ám(1) này.
(1)Hôn ám: Mê muội, ví dụ: Một ông vua hôn ám.
Thẩm Thanh Hòa đích thân đưa cô lên phòng nghỉ dành cho khách ở trên lầu, dịu dàng cười nói: "Tình huống của Nghiễn Nhi con cũng đã thấy rồi, chúng ta cũng không có ý định giấu con. Hiện tại tình hình của nó không tốt lắm, chúng ta cũng là thực sự không còn cách nào, bất đắc dĩ mới đi bước này, còn nước còn tác ấy mà."
Nói xong mắt bà ấy đỏ hoe mắt, vội đưa tay lên lau khóe mắt, miễn cưỡng cười nói: "Con yên tâm, nhà họ Cố chúng tôi sẽ không hại người, cũng sẽ không lấy mạng của con để kéo dài cho mạng sống cho Nghiễn Nhi, đây là số mệnh của nó. Bất kể kết quả như thế nào, những sính lễ này đều là của con."
Thời gian này vì chuyện của Cố Thời Nghiễn bà ấy đã sớm tiêu hao hết cả tâm trí và sức lực.
Sở dĩ còn có thể chống đỡ, cũng chẳng qua là bản năng của một người mẹ.
Chồng mất sớm, Cố Thời Nghiễn - đứa con yêu dấu của bà ấy, cũng là trụ cột trong nhà cũng sắp ra đi, trên có mẹ già, dưới còn con trẻ, dù khó khăn đến mấy, bà ấy cũng không thể ngã xuống.
Lục Miểu muốn an ủi bà ấy mấy câu, nhưng sự việc đã đến nước này, dù cô nói gì đi nữa, cũng đều quá vô nghĩa.
Nghĩ đi nghĩ lại, mở miệng nói: "Dì Thẩm, con có thể đi xem phòng của Cố Thời Nghiễn được không ạ?"