Phản Diện Không Muốn Hoàn Lương

Chương 2

Mười năm không về, chẳng biết trời Ma Vực đã đổi thay bao lần.

Y mệt mỏi nghĩ, định bước đi, thì giữa vầng huyết nguyệt, một tia sáng trắng lóe lên. Ánh mắt Linh Khanh dừng lại trong chốc lát.

Vật gì vậy... Dường như đang nhắm về phía y?

[Aaaaa con ơi xin lỗi ta đến muộn! Hu hu xin lỗi xin lỗi ta hết pin phải về hệ thống chính để sạc, ta là...]

Giọng máy móc bên tai đột nhiên ngừng lại. Linh Khanh lặng lẽ nhìn cái viên tròn vừa lao đến trước mặt y.

Vật này chỉ to bằng nắm đấm, không có tứ chi, toàn thân ghép từ những mảnh sắt màu xám chì, trên "mặt" chỉ có một khung hình chữ nhật, bên trong là hai con mắt vẽ nguệch ngoạc như trứng rán mặt trời.

“…”

Linh Khanh im lặng.

Viên tròn cũng ngớ ra. Câu tiếp theo chưa kịp nói hết, nó lúng túng buột miệng: [Hệ thống nuôi dưỡng con cưng vạn người mê... À không không không.]

Nó chợt tỉnh ngộ. Mồ hôi lạnh không tồn tại cũng tuôn ra.

Người trước mặt, tuy rất đẹp, tuổi tác cũng phù hợp, nhưng mà...

Hệ thống nhìn mô tả trong nhiệm vụ: [Mềm mại, đáng yêu, trong trắng vô tội như cừu non, đôi mắt trong veo long lanh, dù là kẻ ác tội lỗi tày trời nhìn thấy cũng phải cảm hóa.]

Rồi nhìn lại người trước mặt... tóc trắng, mắt đỏ. Thân khoác áo choàng vải gai trắng như tang phục, phần cằm lộ ra trắng bệch không chút huyết sắc, gần như hòa làm một với mái tóc trắng, khóe môi tự nhiên cong xuống.

Dù nhìn từ hướng nào, người trước mặt rõ ràng không giống chút nào với đối tượng nhiệm vụ trong mô tả: [Người xuyên không từ trăm năm trước, thay thế tiểu tử nhà Bách Lý, dựa vào trí tuệ của người trưởng thành và gương mặt tròn trịa đáng yêu vô đối, dễ dàng trở thành nhân vật chính được vạn người mê, được cưng chiều hết mực.]

Đây hoàn toàn không phải nhân vật chính! Nó đã liên kết nhầm người!

Điều khiến nó tuyệt vọng hơn... Khi đối diện với đôi mắt đỏ thẫm tĩnh lặng như nước chết đang nhìn chằm chằm vào nó, một cảm giác lạnh lẽo chết chóc khó tả bò lên bộ điều khiển trung tâm của nó.

Nó rất muốn giãy giụa. Dù không phải nhân vật chính cũng được, là ai cũng tốt, nam phụ, nữ phụ, vai quần chúng, vai pháo hôi...

"Hệ thống nuôi dưỡng con cưng vạn người mê... là gì?"

Giọng thiếu niên tóc trắng khàn đặc đến rợn người, ngữ điệu phẳng lặng đến mức khó chịu.

Hệ thống rùng mình.

Đây thật sự là người sống sao? Sao còn giống vật vô tri hơn cả nó.

[À, đó là...] Hệ thống đảo mắt lung tung.