Xuyên Thành Nữ Chính Truyện Ngược, Tôi Thu Phục Bá Tổng

Chương 4: Em gái của nam chính

"Kể tôi nghe một chút chuyện trong công ty anh đi. Tôi rất tò mò, tôi chưa từng gặp tổng tài nào khác, chỉ quen mỗi mình anh thôi."

Tôi chống cằm, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt đầy sự chân thành.

Lâm Việt bắt đầu kể về công việc của anh, còn tôi chỉ việc dẫn dắt và khen ngợi. Bất tri bất giác, anh nói với tôi rất nhiều.

Cuối cùng, tôi nhẹ nhàng chỉ điểm: "Thấy chưa? Anh chỉ cần dẫn dắt đối phương nói về bản thân, sau đó không ngừng khen ngợi họ là họ sẽ sẵn lòng chia sẻ với anh nhiều hơn. Như vậy, hai bên mới có thể hiểu nhau sâu sắc hơn."

Lâm Việt suy một ra ba: "Vậy sáng nay cô làm gì?"

"Nhớ tới anh." Tôi buột miệng nói ngay.

Ánh mắt anh hơi dao động, vội vàng quay mặt đi để che giấu sự bối rối. Khuôn mặt anh tuấn cũng dần ửng đỏ.

Tôi cụp mắt, ung dung cắt miếng bít tết: "Chỉ là một chút tiểu xảo tâm lý thôi mà."

Tôi khá hài lòng với buổi hẹn hò lần này. Trong nguyên tác tôi chỉ là một kẻ thế thân, thậm chí chưa từng có cơ hội hẹn hò với anh, đến một bữa cơm đàng hoàng cũng không xứng được ăn.

Vấn đề không phải là anh có yêu tôi hay không, mà là trong lòng anh, tôi có được đối xử như một con người hay không. Tôi có đáng để anh nghiêm túc đối đãi hay không.

Nghĩ vậy, tôi bèn đưa túi xách cho anh cầm, trong lời nói ẩn ý trách móc anh chẳng có mắt nhìn.

Đường đường là một tổng tài, vậy mà lại xách túi vải bố giúp tôi, trông cũng ra dáng lắm.

Sau khi về ký túc xá, Lâm Tĩnh vừa thấy tôi liền dúi vào tay tôi một cốc nước: "Đường Tâm Nhu, nghe nói chị leo lên giường anh tôi? Chị cũng thật không biết xấu hổ đấy."

Lâm Tĩnh là em gái của Lâm Việt.

Mỗi nữ chính của một câu chuyện ngược đều có một cô em chồng cực phẩm, chuyên cùng anh trai mình giẫm đạp nữ chính.

Từ San San là bạn thanh mai trúc mã của bọn họ, còn tôi không cùng đẳng cấp với họ.

Cô ta cho rằng tôi trèo cao anh trai mình, nên trong nguyên tác, cứ có cơ hội là sẽ đánh chửi, nhục mạ tôi.

"Cô nghĩ rằng mình giống chị San San thì sẽ có ích à? Làm thế thân cho người ta thì cả đời cô cũng chỉ là một con thế thân không bao giờ có chỗ đứng thôi!"

Nước bắn đầy mặt tôi. Tôi bình tĩnh lau khô, lấy điện thoại gọi cho Lâm Việt.

Tôi không khóc, cũng chẳng làm ầm lên, chỉ hỏi: "Tối nay anh có rảnh không?"

"Có. Em muốn đi ăn ở đâu?"