Lâm Việt suy nghĩ một lát: “Được thôi.”
“Vậy giờ tôi về đây, anh lái xe đưa tôi về đi.”
“Cái gì?”
Tôi nhìn đồng hồ: “Bây giờ đã 11 giờ khuya, con gái về nhà một mình không an toàn, anh phải đưa cô ấy về. Hơn nữa, hiện tại tôi chính là chị Từ, anh không thể qua loa mà sai tài xế đưa tôi về được.”
Lâm Việt im lặng nhìn tôi thật lâu, cuối cùng vẫn cầm chìa khóa xe đưa tôi về trường.
Tôi đổi tên wechat thành Từ San San rồi gửi cho anh một tin nhắn.
[Hôm nay ngoan lắm.]
Lâm Việt: [Ngủ ngon.]
Tra nam đều là như vậy.
Nếu bạn trả giá vì anh, còn dành cả tình cảm cho anh thì anh sẽ coi thường bạn.
Nhưng nếu bạn đặt ra quy tắc có lợi cho mình, bình thản mà kiếm tiền từ anh thì anh không những tôn trọng bạn, mà còn cảm kích bạn.
---
Hôm sau, tôi chủ động nhắn tin chào buổi sáng cho anh. Lâm Việt cũng về sớm, bọn tôi hẹn nhau gặp vào buổi trưa.
Tôi trang điểm nhẹ, mang giày cao gót rồi bước lên chiếc Bentley của anh.
"Hôm nay biểu hiện không tệ. Hồi đáp WeChat rất kịp thời, còn chủ động mời đi ăn, lái xe cũng rất phong độ. Chỉ là…" Tôi mỉm cười đánh giá anh.
"Chỉ là gì?"
"Tóc anh nên cắt tỉa một chút." Tôi nhìn đủ lâu rồi mới lễ phép dời ánh mắt đi.
Đây là lần đầu tiên Lâm Việt trải nghiệm cảm giác bị một cô gái soi xét. Anh hơi bối rối, đưa tay sờ tóc mình, sau đó suốt quãng đường cứ vô thức nhìn vào gương chiếu hậu, cố gắng tìm xem kiểu tóc của mình có vấn đề ở đâu.
Thật ra, ánh mắt là một loại quyền lực.
Đàn ông thường đánh giá phụ nữ, ánh mắt của họ đặt ra tiêu chuẩn: thế nào là đẹp, thế nào là quyến rũ.
Còn tôi, tôi thản nhiên soi xét Lâm Việt, chỉ để cho anh hiểu rằng giữa chúng tôi ai mới là người nắm quyền chủ động.
Đến khi vào nhà hàng, tôi vẫn giữ nguyên thái độ đó: "Nhà hàng rất đẹp, đồ ăn cũng ngon, anh cũng rất ga lăng. Nhưng tôi cảm thấy anh không giỏi làm phụ nữ vui vẻ lắm. Khi ở bên chị Từ, anh cũng ít nói như vậy sao?"
Lâm Việt có vẻ căng thẳng, ho nhẹ một tiếng: "Tôi không giỏi trò chuyện với con gái."
"Khen tôi đi." Tôi hơi nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh lúng túng, gương mặt hơi ửng đỏ: "…Hôm nay trông cô rất xinh đẹp."
"Nói tiếp."
Anh quay mặt đi: "Cô ăn mặc rất giản dị, rất thanh thuần."
"Thêm chút chi tiết vào, đừng khen chung chung như vậy. Còn gì nữa?"
Anh suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói: "Màu son môi của cô rất đẹp."
Thấy anh thực sự không nghĩ thêm được gì nữa, tôi cúi đầu cắt miếng bít tết, thản nhiên hỏi: "Sáng nay bận lắm sao?"
"Cũng không hẳn."