"Đi nhà hàng thì không có thành ý lắm." Tôi liếʍ bọt nước trên môi, cố tình nói ngay trước mặt Lâm Tĩnh: "Tối nay tôi qua nhà anh, anh nấu cho tôi ăn đi."
Nói xong tôi lập tức cúp máy.
Lâm Tĩnh gào lên, giọng chói tai như một cái ấm nước sôi: "Anh tôi làm sao có thể cho phép cô đến nhà anh ấy, còn nấu cơm cho cô ăn được? Anh ấy điên rồi sao? Cô dựa vào cái gì chứ?!"
Tôi nhếch môi cười: "Cô đoán xem?"
"Đồ tiện nhân! Cô tin không, tôi chỉ cần gọi một cuộc là có thể khiến cô không tốt nghiệp nổi không?!"
Nhà họ Lâm quả thật có gia thế hiển hách, quyền lực không nhỏ.
Chẳng bao lâu sau, tôi đã bị giáo sư gọi lên văn phòng, nghiêm khắc phê bình về tác phong đạo đức: "Tôi nhận em vào đây để học thuật, vậy mà em lại dây dưa với người giàu có, gây náo loạn dư luận. Ngày nào cũng có siêu xe đưa đón, liệu em còn tập trung học hành được không?"
Trong nguyên tác, chính ông ta đã giúp Lâm Tĩnh chèn ép nguyên chủ, bôi nhọ thanh danh cô ấy đến mức chẳng thể trụ lại trường, cuối cùng phải thôi học, trở thành con chim hoàng yến trong l*иg của Lâm Việt.
Tôi bình tĩnh đáp trả: "Tôi có dự án nào chưa hoàn thành, hay số liệu nào chưa nhớ không? Lần nào thí nghiệm tôi chẳng ở lại đến khuya? Thầy đội cho tôi cái mũ to như vậy, chẳng lẽ mùi thối của nhà họ Lâm lại thơm đến mức khiến thầy mù quáng hay sao?"
Giáo sư xưa nay nắm trong tay tương lai của từng sinh viên, chưa từng bị ai kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, tức đến nỗi lập tức đuổi tôi ra khỏi phòng thí nghiệm.
Mùa thu đã về cuối, thời tiết vô cùng lạnh. Đứng ngoài hành lang, tôi chợt nhận ra quần áo mình vẫn còn ướt.
Phó giáo sư Từ ở phòng bên cạnh thấy tôi trông đáng thương liền gọi vào văn phòng, đưa tôi một bộ quần áo sạch: "Thay đi."
Nhìn gương mặt ôn hòa, nhã nhặn của cô ấy, tôi chợt nhớ ra tên cô ấy là Từ Triết Thu, trong nguyên tác là một nhân vật phụ hiếm hoi từng dành chút thiện ý cho nữ chính.
Đáng tiếc đất diễn của cô ấy không nhiều. Chỉ biết rằng cô ấy luôn giậm chân tại chức phó giáo sư, chẳng thể thăng tiến.
Cô ấy đưa tôi một ly trà sữa nóng, nhẹ giọng nói: "Đắc tội với giáo sư, có thể em sẽ không lấy được bằng tốt nghiệp."
Tôi uống một ngụm, hờ hững đáp: "Lấy được thì sao? Nghiên cứu sinh tốt nghiệp cũng chỉ là thất nghiệp, bây giờ tìm việc khó lắm."
Tôi đặt ly xuống, nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy ẩn ý: "Hơn nữa, em là con gái, nếu thực sự muốn phát triển trong giới học thuật thì chắc cô là người hiểu rõ tư vị trong đó nhất."