Tận Thế Đến, Cảm Ơn Mẹ Bạn Trai Cũ Đã Tài Trợ

Chương 8

Trình Vy tựa lưng vào tường, bàn tay vẫn siết chặt con dao. Cô không dám thả lỏng dù chỉ một giây.

Căn hộ tối om, chỉ có ánh đèn pin le lói trong góc phòng. Bên ngoài cửa sổ, màn đêm vẫn phủ xuống thành phố, bầu trời u ám đến đáng sợ.

Cô đã cố gắng gia cố lại cửa nẻo, nhưng không biết liệu có đủ an toàn hay không.

Thế giới bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cô đã mất liên lạc với mọi người từ sáng nay. Không internet, không sóng điện thoại. Mọi thứ im lặng đến bất thường.

Thỉnh thoảng, cô nghe thấy những tiếng động lạ vọng lại từ xa, những âm thanh trầm đυ.c, những bước chân kéo lê trên mặt đất. Nhưng cô không đủ can đảm để nhìn ra ngoài.

Trước khi mọi thứ trở nên hỗn loạn, Trình Vy đã nhận thấy một số điều bất thường. Sáng nay, cô nghe thấy tiếng hét vọng lên từ tầng dưới, sau đó là âm thanh của đồ đạc đổ vỡ. Lại có thứ đáng sợ gõ cửa nhà cô. Trình Y cảm thấy mọi chuyện cứ như một ác mộng.

Hàng xóm bên cạnh, bác Lưu, đã gõ cửa nhà cô từ rất sớm. Xem qua mất mèo thấy là người quen, cô liền mở một ô cửa nhỏ, khuôn mặt tái mét của ông hiện ra, giọng run rẩy nói với cô:

"Có chuyện gì đó rất sai… Cô gái, cháu nên khóa chặt cửa lại…"

Sau đó, ông ta vội vã rời đi, bước chân lảo đảo.

Cô đã định hỏi chuyện về thứ đáng sợ lần trước đập cửa nhà cô, nhưng sau đó… mọi thứ dần chìm vào im lặng.

Đến trưa, nguồn điện vẫn không hề khôi phục, mai mắn, cô còn một số đèn măng xông dự phòng vẫn thắp sáng được căn nhà. Khi cô thử gọi điện cho bạn bè, chỉ có tín hiệu báo bận liên tục. Trải qua mấy tiếng sống trong im lặng, thỉnh thoảng lại có tiếng gào thét bên ngoài, khi trời tối, cả khu chung cư chìm trong bóng đêm.

Bây giờ, cô ngồi đây, trong căn hộ nhỏ, một mình, trong bóng tối, với nỗi sợ hãi ngày càng lớn dần.

Cạch… cạch…

Trình Vy giật mình.

Có tiếng động ngoài hành lang. Có ai đó đang đi lại bên ngoài? Cô nín thở, áp sát tai vào cửa.

Lạch cạch…

Ai đó đang chạm vào tay nắm cửa của cô.

Bàn tay cô siết chặt con dao, trái tim đập thình thịch trong l*иg ngực.

Cô có nên gọi lên tiếng không? Hay là im lặng?

Nhưng trước khi cô kịp quyết định—

Cộp!

Có một thứ gì đó nặng nề đập mạnh vào cửa, khiến cả cánh cửa rung lên.

Trình Vy cắn chặt răng, lùi lại vài bước.

Bên ngoài, có tiếng thở khò khè, kéo dài…

Rồi một mùi tanh hôi kỳ lạ bắt đầu len lỏi vào bên trong.

Cô nhận ra… đó chính là nó, con quái vật lần trước. Cô khẳng định bên ngoài không phải là con người.

Cô cắn môi, lùi vào góc tối nhất của căn phòng, ngồi thụp xuống, giữ hơi thở nhẹ nhất có thể. Cầu mong thứ đó rời đi…