Tận Thế Đến, Cảm Ơn Mẹ Bạn Trai Cũ Đã Tài Trợ

Chương 7

Sau khi chắc chắn không còn tiếng động nào, cô nhanh chóng tìm các thanh gỗ, đóng chặt toàn bộ cửa sổ và cửa chính. Gia cố xong cửa sổ và cửa chính, Trình Vy lùi lại, đứng giữa phòng khách.

Tay cô vẫn siết chặt con dao, hơi thở khẽ khàng, đôi mắt không rời khỏi cánh cửa bị chặn kín. Không có động tĩnh.

Nhưng cô không dám lơ là. Phải cảnh giác để đối phó với bất kỳ trường hợp nào có thể xảy ra. Dù thứ đó đã rời đi, cô vẫn cảm nhận được một bầu không khí bất an đang bao trùm khắp căn hộ.

Thế Giới Ngoài Kia…

Cô khẽ kéo rèm, liếc nhìn ra bên ngoài qua một khe hở nhỏ trên cửa sổ.

Bầu trời một màu xám xịt. Những tòa nhà cao tầng chìm trong sương mù dày đặc, tựa như những bóng ma khổng lồ giữa thế giới hoang tàn.

Dưới đường…Không có bóng người. Nhưng trên mặt đất, những vũng nước đen loang lổ, kéo dài thành những vệt dài như dấu vết của một thứ gì đó đã bò qua. Cô cắn môi, sống lưng lạnh toát. Những thứ đó… từ đâu ra? Và còn bao nhiêu con nữa đang lang thang ngoài kia?

Trong lúc lo lắng, đột nhiên bụng cô réo lên, nãy giờ vì quá lo lắng, cô vẫn chưa ăn gì cả. Cơn căng thẳng bắt đầu dịu xuống, nhưng ngay lúc đó…cô chợt nhớ cả ngày rồi cô vẫn chưa ăn gì cả.

Cô quay vào bếp, mở tủ. Bên trong vẫn còn khá nhiều đồ khô, nước đóng chai, vài lon cá hộp và bánh quy. Cô lấy một hộp cá, mở nắp. Mùi thức ăn tràn ra, nhưng cô không dám ăn ngay. Lỡ như…Mùi này thu hút thứ gì đó thì sao?

Cô bịt nắp lại, lưỡng lự một lúc, rồi bưng thức ăn vào phòng ngủ, đóng cửa lại thật chặt trước khi bắt đầu ăn.

Miếng cá lạnh lẽo, nhưng ít nhất nó giúp cô tỉnh táo hơn, cũng có sức hơn.

Khi cô vừa ăn xong, bên ngoài đột nhiên vang lên một âm thanh rợn người.

Tiếng gào.

Không giống tiếng người, mà như một thứ gì đó đang quằn quại, trộn lẫn với tiếng gió rít mạnh qua những tòa nhà hoang vắng.

Nó vọng lại từ xa…

Rồi gần hơn.

Cô rùng mình, tay bất giác siết chặt con dao.

Không phải chỉ có một con.

Ngoài kia… có nhiều hơn thế.

Trình Vy không thể ở đây mãi được. Lương thực có hạn. Cô cần tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra. Có ai còn sống không? Có nơi nào an toàn hơn không?

Nhưng trước mắt…Cô phải sống sót qua đêm nay. Trình Vy cố gắng gia cố lại căn nhà, sau đó đóng chặt cửa phòng ngủ, cố gắng bỏ qua tiếng gào thét bên ngoài. Những chuyện còn lại cứ để ngày mai lại tính.