Tận Thế Đến, Cảm Ơn Mẹ Bạn Trai Cũ Đã Tài Trợ

Chương 6

RẦM!

Tiếng đập mạnh hơn, khiến cả cánh cửa rung bần bật.

Trình Vy nín thở, cảm giác tim đập nhanh đến mức gần như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Cô siết chặt con dao, đôi mắt không rời khỏi tay nắm cửa, nó vẫn run rẩy, lắc lư như có ai đó đang cố vặn mở từ bên ngoài.

Nhưng cô biết, đó không phải người.

Từ khe hở bên dưới, vũng chất lỏng đen vẫn tiếp tục rỉ ra, tràn xuống nền gạch.

Nó có mùi hôi tanh kỳ lạ, không giống mùi máu, cũng không phải nước mưa… mà là một thứ gì đó thối rữa, nồng nặc.

Cô nuốt khan, hai tay siết chặt con dao đến mức đầu ngón tay trắng bệch.

Cô không thể hoảng loạn lúc này.

Cô phải nghĩ cách.

Nó là thứ gì?

Trình Vy cố gắng lắng nghe.

Thứ bên ngoài thở mạnh, một âm thanh nặng nề, khò khè như tiếng máu và dịch nhầy mắc kẹt trong cổ họng.

Nó đập vào cửa thêm lần nữa.

RẦM!

Cô giật bắn người.

Cửa chính của căn hộ rất chắc chắn, loại cửa thép bảo mật cao, có hai lớp khóa.

Nhưng…

Nếu nó đập quá nhiều lần thì sao?

Nó có thể phá cửa được không?

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, tay cô run lên một chút.

Cô không thể để nó vào đây.

Phải làm gì?

Cô cúi người, nhẹ nhàng bước lùi về phía nhà bếp, cố gắng không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.

Tay cô với lấy điện thoại, mở màn hình. Không có tín hiệu. Không gọi được ai. Không thể cầu cứu ai. Cô nuốt nước bọt, cố gắng suy nghĩ nhanh.

Ẩn nấp? Không được. Căn hộ này không có chỗ trốn thực sự an toàn. Nếu nó phá cửa vào, cô sẽ không có đường thoát.

Tìm vũ khí? Con dao trên tay cô quá nhỏ. Nếu muốn chống lại thứ bên ngoài, cô cần một thứ mạnh hơn.

Thoát ra ngoài? Không được. Bên ngoài còn nguy hiểm hơn.

Chưa kể, nếu mở cửa, nó sẽ xông vào ngay lập tức. Gia cố cửa? Đúng, cô phải làm ngay.

Cô bước nhanh về phía phòng khách, kéo chiếc tủ gỗ lớn đến chắn trước cửa chính.

Từng thớ gỗ cọ vào nền nhà, phát ra âm thanh rào rạo.

Cô cắn răng, cố gắng không nghĩ đến việc tiếng động này có thể thu hút thêm những thứ khác.

RẦM!

Một cú đập nữa giáng xuống cửa.

Cô cảm thấy tim mình siết chặt, nhưng không dừng lại.

Sau khi đẩy được tủ gỗ chắn trước cửa, cô tiếp tục lấy ghế, bàn nhỏ, tất cả những thứ nặng trong phòng khách chồng lên nhau.

Không biết những thứ này có giữ được bao lâu, nhưng ít nhất cô sẽ có thêm thời gian.

Bên ngoài, tiếng gõ cửa dần chậm lại.

Nó vẫn ở đó.

Nó vẫn chưa bỏ đi.

Cô cắn môi, lùi dần về phía nhà bếp, tay vẫn cầm chặt con dao.

Chuyện này… rốt cuộc là cái quái gì?

Thời gian trôi qua, cô không dám cử động nhiều.

Cô cứ đứng im, lắng nghe. Không còn tiếng đập cửa nữa. Không còn tiếng thở khò khè.Cô khẽ nghiêng đầu, cố gắng lắng nghe thật kỹ. Nó bỏ đi rồi?

Hay là, Nó vẫn đứng đó, lặng lẽ chờ đợi? Cô không biết. Và đó mới là điều đáng sợ nhất.