Trình Vy đứng tựa vào cửa kính, lưng căng cứng, hơi thở dồn dập. Cô cần bình tĩnh. Nắm tay siết chặt, cô cố gắng áp chế cơn hoảng loạn đang trào dâng. Những tiếng thét vẫn chưa dứt hẳn từ bên ngoài. Cô biết mình không thể tiếp tục đứng đó nữa. Hít sâu, cô đóng kín rèm cửa, kiểm tra lại cửa sổ, cửa chính, đảm bảo tất cả đều được khóa chặt.
Bóng tối bao trùm căn hộ, chỉ còn ánh sáng leo lắt từ vài cây nến cô đã chuẩn bị trước. Cô bước nhanh về phía bàn, với lấy điện thoại. Màn hình tối đen, không có tín hiệu. Cô thử bật lên lần nữa, không có gì thay đổi.
Điện lưới vẫn bị cắt, mạng vẫn mất hoàn toàn. Trình Vy cắn môi, cảm thấy cả người lạnh toát. Mình phải làm gì bây giờ? Cô không phải kiểu người dễ hoảng loạn, nhưng tình huống này hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng.
Cô cố gắng nhớ lại mọi thứ đã xảy ra từ khi cơn mưa này bắt đầu. Mưa liên tục bảy ngày, không có dấu hiệu ngừng. Chính phủ cảnh báo người dân không ra ngoài. Điện bị cắt, mạng lưới sập hoàn toàn. Và giờ người chết sống lại.
Trình Vy nhắm mắt, cố gắng suy nghĩ thực tế. Cô không biết rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng có một điều chắc chắn thế giới bên ngoài không còn an toàn nữa. Vậy bây giờ, cô cần làm gì để đảm bảo an toàn cho bản thân?
Cô nhanh chóng đi kiểm tra lại số đồ dự trữ.
Mở tủ lạnh, vẫn còn điện! Cô sững người, có phần ngạc nhiên. Rõ ràng điện lưới đã bị cắt, vậy tại sao…Có thể hệ thống pin dự trữ của tòa nhà vẫn còn hoạt động, nên một số thiết bị vẫn có thể được cung cấp điện. Dù sao đi nữa, cô không thể phụ thuộc vào nó quá lâu.
Trong tủ lạnh vẫn còn khá nhiều thực phẩm: rau củ, thịt đông lạnh, sữa, và trứng. Nhưng cô biết chúng sẽ không giữ được lâu nếu hệ thống này ngừng hoạt động.
Trong bếp, cô có một số mì gói, gạo, bánh mì, đồ hộp... Nhưng với tình hình này, cô cần tiết kiệm tối đa.
Cô kiểm tra nước uống, vẫn còn mấy chục thùng lớn nước lọc, nước chai và mấy thùng sữa, nước ngọt. Nhưng nếu tình trạng này kéo dài, cô sẽ cần nhiều hơn nữa. Ánh mắt cô lướt qua cửa sổ, cảm thấy một cảm giác bất an mơ hồ. Liệu cô có nên rời khỏi đây. Không, như vậy quá nguy hiểm.
Bên ngoài đầy rẫy những thứ quái dị đó. Cô không có vũ khí mạnh, không có kế hoạch, và quan trọng nhất, cô đang một mình. Ở lại vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Đang suy nghĩ, Trình Vy bất chợt giật mình. Cạch… Cạch. Tiếng gõ cửa.
Ai… ai ở đó?
Trình Vy nín thở, chậm rãi nhìn về phía cửa chính. Tiếng gõ lại vang lên, nhẹ nhàng nhưng dai dẳng. Cô không di chuyển ngay, chỉ đứng yên, cảm giác từng sợi lông trên người dựng đứng.
Có ai đó ngoài cửa. Hay đúng hơn, thứ gì đó. Cô cắn chặt răng, cố gắng không để hơi thở phát ra quá lớn.
Cô không dám lên tiếng, nhưng đầu óc đang xoay vòng. Cửa chính vẫn khóa.
Cô bước lùi lại một chút, với lấy con dao trong bếp, nắm chặt trong tay.
Cạch… Cạch…Tiếng gõ vẫn tiếp tục. Nhưng lần này, cô nghe thấy một âm thanh khác. Tiếng thở. Một tiếng thở nặng nề, ẩm ướt, như thể cổ họng đầy dịch nhầy.
Cô đứng chết trân. Không phải người. Cô gần như có thể chắc chắn điều đó. Cô siết chặt con dao, lùi lại từng bước một.
Rồi, Cạch! Tiếng tay nắm cửa lay động. Cô gần như ngừng thở.
“Cộp!”
Một cú đập mạnh vào cửa.
RẦM!
Cả cánh cửa rung lên. Cô siết chặt vũ khí, mắt không rời khỏi cánh cửa đang rung bần bật. Nó đang cố vào trong. Cô biết, nếu cánh cửa này không đủ chắc chắn, cô sẽ chết.