Tận Thế Đến, Cảm Ơn Mẹ Bạn Trai Cũ Đã Tài Trợ

Chương 9

Trình Vy co người ngồi trong góc, tay ôm chặt con dao như một lá bùa hộ mệnh. Căn hộ tối đen, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn pin nhỏ trên bàn.

Bên ngoài, mọi thứ vẫn im lặng. Cô không biết mình đã ngồi đây bao lâu. Có thể là vài tiếng, có thể là cả đêm. Nhưng cô không dám rời đi.

Sau khi ổn định tinh thần, cô kiểm tra lại số lương thực trong bếp.

May mắn thay, trước đó cô đã mua khá nhiều đồ hộp, mì gói, bánh quy và nước đóng chai... Nếu tiết kiệm, có lẽ cô có thể cầm cự được một thời gian.

Điều quan trọng là cô không biết tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu.

Có thể ngày mai mọi thứ sẽ trở lại bình thường…

Có thể chính quyền sẽ sớm kiểm soát tình hình…

Hoặc có thể… nó sẽ không bao giờ kết thúc.

Trình Vy không dám mở cửa sổ hay phát ra tiếng động lớn. Cô chỉ ngồi im, quan sát bên ngoài qua một khe rèm nhỏ.

Màn sương mù dày đặc vẫn bao trùm thành phố. Không còn tiếng xe cộ, không còn giọng nói con người. Chỉ có sự tĩnh lặng đáng sợ.

Thỉnh thoảng, cô nghe thấy tiếng bước chân chậm chạp, lê lết trên hành lang.

Cô đã cố gắng xem qua mắt mèo, bọn chúng chính là Zombie, những con quái vật mà cô đã thấy trên phim ảnh, không ngờ lại xuất hiện ở đây.

Nhưng mặc kệ chúng, sau mấy lần bị đập cửa, cô biết… nếu cô không gây ra tiếng động, có lẽ chúng sẽ không để ý đến cô.

Vậy nên, cô quyết định chờ đợi. Hy vọng rằng… cơn ác mộng này sẽ sớm qua đi.

Trình Vy nín thở, lắng nghe. Bên ngoài không còn tiếng bước chân lê lết, cũng không còn tiếng gõ cửa đáng sợ kia nữa. Cô khẽ dịch chuyển, cố gắng nhìn xem qua khe cửa thứ đó đã rời đi chưa.

RẦM!

Tiếng đập vang lên ngay lập tức, khiến cô đông cứng người tại chỗ.

Không thể nào…

Cô đã không tạo ra tiếng động lớn.

Tại sao nó vẫn biết cô đang ở đây?

Hơi Thở?

Trình Vy lùi lại một cách chậm rãi, rời xa cánh cửa.

Im lặng.

Cô đứng yên một lúc lâu, chờ đợi.

Quả nhiên, không còn tiếng đập nữa.

Cô thử nín thở, đi vòng ra góc xa của căn hộ.

Lần này, con zombie bên ngoài không còn động tĩnh.

Nó dựa vào hơi thở để xác định vị trí của cô!

Trình Vy chợt nhớ đến những bộ phim zombie mà cô từng xem. Có một số loài zombie không thể nhìn thấy, nhưng chúng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hoặc hơi thở của con người.

Nếu đúng như vậy…

Cô có thể lợi dụng điểm này để sống sót. Trình Vy nhanh chóng bịt kín mọi khe hở trong phòng, dùng băng keo dán kín các kẽ cửa để ngăn hơi ấm thoát ra.

Cô lấy một chiếc khăn ẩm, quấn chặt quanh mũi và miệng, cố gắng giảm thiểu luồng khí thở ra ngoài.

Lặng im chờ đợi.

Thời gian trôi qua, không còn tiếng đập cửa nào nữa.

Cô đã đúng. Nếu không phát ra hơi thở hay di chuyển gần cửa, con zombie kia sẽ không cảm nhận được cô.

Trình Vy thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn nặng trĩu.

Đây chỉ là một con zombie. Nhưng còn bao nhiêu con khác ngoài kia? Cô cần tìm hiểu thêm về chúng… và chuẩn bị kỹ càng hơn.