Ngày hôm trước, nàng tỉnh lại trong trạng thái như hồi quang phản chiếu trước khi chết, sau đó, suốt nhiều ngày liền, nàng rơi vào trạng thái suy yếu tột độ, mê man không tỉnh, ngay cả khi mở mắt cũng không thể nói tròn một câu hoàn chỉnh.
Mỗi khi nàng tỉnh lại một lát, Sư Lam Dã sẽ đút cho nàng vài muỗng cháo, sau đó đưa cho nàng một viên Hóa Thực Đan, giúp nàng tiêu hóa dễ dàng mà không bị suy nhược thêm.
Loại đan dược này tuy không quý giá gì, nhưng với một người nghèo như Sư Lam Dã, nó chắc chắn là một món đồ xa xỉ.
Không biết đã trải qua bao nhiêu ngày tháng mơ hồ như thế, cuối cùng nàng cũng bắt đầu hồi phục, ý thức dần dần trở nên tỉnh táo.
Trong phòng tràn ngập mùi dược thảo đắng chát, hiển nhiên là Sư Lam Dã vừa thay thuốc cho nàng.
Nàng thử cử động cơ thể, ngón tay đã có thể nhúc nhích, dù cánh tay vẫn còn nặng nề, nhưng nếu cố gắng, nàng vẫn có thể nhấc lên một chút. Chỉ có điều, đôi chân vẫn chưa thể động đậy, nhưng so với trước đây, cơn đau đã giảm đi rất nhiều.
Không biết là nhờ thuốc của Sư Lam Dã, hay do thể chất của nàng vốn đã đặc biệt, mà tốc độ liền xương của nàng nhanh hơn dự đoán.
Đang suy nghĩ, cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra.
Nàng nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt sâu thẳm như viên ngọc trai đen lướt qua bóng người vừa bước vào.
Sư Lam Dã xuất hiện, chỉ mặc một chiếc quần dài, thân trên trần trụi, vừa đi vào vừa dùng khăn lau mái tóc vẫn còn ẩm ướt.
Làn da hắn trắng hơn so với những người làm việc tay chân, bờ vai rộng, eo thon, cơ thể không quá cường tráng nhưng lại không hề gầy gò.
Đường nét cơ bắp trên cánh tay và vùng bụng rắn chắc nhưng không lộ liễu, không giống người luyện võ, mà có vẻ là thành quả của những năm tháng lao động chăm chỉ.
Cơ thể này... thực sự rất đẹp mắt.
Trầm Vân Hoan khẽ nhìn hắn vài lần, rồi chậm rãi dời ánh mắt đi.
Hơi nước vẫn còn bốc lên từ l*иg ngực chưa kịp lau khô, nhưng cái lạnh đầu xuân dường như không ảnh hưởng đến hắn. Trông hắn hoàn toàn không có vẻ gì là bị rét buốt.
Sư Lam Dã đi đến bên giường, ngồi xuống, bắt đầu lau khô mái tóc dài của mình.
Ánh nến le lói chiếu lên những lọn tóc đen ướt sũng, từng giọt nước trong suốt lặng lẽ lăn xuống theo đường cong của tấm lưng rộng, lưu lại những vệt nước nhỏ dài như những tia sáng mỏng manh.
Mái tóc hắn mang theo hương hoa cỏ thanh mát, hòa quyện với hơi ấm trên da thịt, nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí.