Sau Khi Bị Hoán Đổi Khí Vận

Chương 11: Một tấm bia ngọc khổng lồ sừng sững hiện ra

Bên ngoài vang lên những âm thanh lách cách, là tiếng hắn đang làm việc, xen lẫn tiếng hót líu lo của vài loài chim lạ, đôi khi có phần ồn ào, nhưng tất cả đều lọt vào tai nàng một cách rõ ràng.

Nàng chưa từng ngủ trong một nơi đơn sơ, tồi tàn như thế này. Ban đầu cứ ngỡ sẽ khó mà yên giấc, thế nhưng, không biết do dược liệu đang phát huy tác dụng hay vì vừa ăn xong nên không còn bị cơn đói quấy nhiễu, mà lòng nàng bất giác bình yên lạ thường.

Ngay sau đó, cơn buồn ngủ ập đến, cuốn lấy nàng vào một giấc mộng sâu.

Trong mơ, nàng dường như lại trở về Thương Minh Tuyết Vực.

Nơi đó được xem là cấm địa số một của nhân gian, gió tuyết dữ dội như những lưỡi dao sắc lướt qua da thịt, ngay cả khi đã uống Hỏa Lân Đan, nàng vẫn lạnh đến mức toàn thân cứng đờ.

Sau khi mặt trời lặn, bóng tối nuốt chửng cả Tuyết Vực, không một tia sáng le lói. Trong màn đêm vô tận, tà khí cuồn cuộn kéo đến, mang theo sát khí rợn người.

Nàng nghe thấy tiếng kêu cứu của các sư huynh đệ, đúng lúc ấy, Bất Kính Kiếm từ trời giáng xuống, ánh sáng rực rỡ bừng lên, chiếu sáng phạm vi mười dặm.

Các đồng môn đang tháo chạy trong Tuyết Vực ngước lên, trên khuôn mặt tuyệt vọng thoáng hiện nét vui mừng:

“Vân Hoan sư tỷ!”

Trầm Vân Hoan đứng lơ lửng giữa không trung, triệu hồi kiếm trong tay. Bất Kính Kiếm xoay tròn trên bầu trời rồi bay lên phía trước, dẫn đường cho bọn họ.

Giọng nàng nghiêm nghị: “Đi theo kiếm của ta, rời khỏi Tuyết Vực trước! Ta sẽ chặn bọn chúng lại!”

Dưới những tiếng gọi vội vã của đồng môn, nàng không hề quay đầu, lao thẳng về trung tâm Tuyết Vực, chặn đứng đám yêu tà đang tràn tới.

Ngay khoảnh khắc ấy, trước mắt nàng bỗng bừng sáng, luồng ánh sáng trắng lóa khiến đôi mắt nàng đau nhói không thể mở ra.

Nàng vội vàng đưa tay áo lên che chắn, cố gắng nhìn xuyên qua ánh sáng mờ ảo ấy. Trong ánh sáng chói chang, một tấm bia ngọc khổng lồ sừng sững hiện ra...

Nàng giật mình tỉnh giấc.

Đau đớn từ vết thương khiến nàng lập tức nhận ra bản thân đã quay về thực tại, mở mắt ra chỉ thấy trần nhà cũ kỹ, hoang tàn.

Hiệu lực của thuốc không ổn định, lúc tác dụng tốt thì nàng không cảm thấy đau đớn, có thể ngủ sâu để hồi phục cơ thể. Nhưng mỗi khi thuốc dần mất đi tác dụng, cơn đau lại dồn dập kéo đến, khiến nàng không thể yên giấc.

Những ngày qua, nàng không ngừng mơ thấy cảnh tượng trong Tuyết Vực. Khi tỉnh lại, đôi khi nàng thấy Sư Lam Dã đang bận rộn trong phòng, đôi khi hắn không có ở đó.