Mùi hương nhàn nhạt từ hắn truyền đến, một mùi hương của thảo dược hòa lẫn chút thanh thanh của cỏ cây. Như có như không, không nồng nàn, chỉ dịu nhẹ vấn vương bên nàng.
Trầm Vân Hoan chưa bao giờ quen với việc để người khác chạm vào mình, huống hồ là bị người ta ôm trong tư thế này.
Bản năng của nàng lập tức phản kháng. Nhưng hắn lại chẳng có chút động tác nào quá mức. Ánh mắt lạnh nhạt, thái độ vẫn điềm nhiên, không hề có chút ý đồ mập mờ nào.
Hơn nữa, với một cơ thể gần như không thể nhúc nhích, nàng chẳng có đủ sức để vùng ra khỏi vòng tay hắn. Quan trọng hơn, tư thế này thực sự khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Vậy nên nàng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Sư Lam Dã một tay cầm bát cháo, từng thìa từng thìa chậm rãi đút cho nàng.
Hắn vốn là người ít nói. Mà lúc này, nàng cũng chẳng còn hơi sức để mở lời. Không gian trong căn phòng nhỏ bé lại rơi vào tĩnh lặng.
Nàng im lặng ăn cháo, đồng thời đưa mắt đánh giá căn phòng mình đang ở.
Một căn nhà gỗ cũ kỹ, tường được ghép từ những thanh gỗ thô ráp chưa từng được gia công cẩn thận. Dưới trần nhà, vài cây xà ngang vắt ngang trần, chẳng có chút trang trí gì. Căn phòng đơn sơ đến mức chỉ có một chiếc giường, một cái bàn gỗ và một chiếc ghế, ngoài ra không còn bất cứ đồ vật nào khác.
Nhưng dù nghèo nàn như vậy, căn phòng vẫn sạch sẽ, không chút bụi bẩn.
Giường đặt đối diện với một cánh cửa gỗ đơn giản. Nơi này thậm chí chẳng có một cánh cửa sổ nào.
Thật sự là căn nhà đơn sơ nhất nàng từng thấy. Nếu nói là “gia cảnh nghèo túng” thì cũng là đã nói quá lên rồi, vì bức tường gỗ còn đầy rẫy những khe hở có thể nhìn xuyên qua.
Trầm Vân Hoan sau khi đánh giá xong căn phòng, lại lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông trước mặt.
Một người nghèo khó nhưng lại đối xử với nàng rất tốt.
Nàng hạ mi mắt, nhẹ giọng nói: “Ta ăn xong rồi, cảm ơn.”
Sư Lam Dã không đáp, chỉ lặng lẽ đặt bát xuống, sau đó cẩn thận đặt nàng trở lại giường.
Tấm chăn mỏng cũ kỹ phủ lên người nàng, mang theo chút hơi ấm.
Hắn lấy ra một chiếc khăn lụa trắng, nhẹ nhàng lau sạch vệt cháo còn đọng lại nơi khóe môi nàng.
Sau đó, không nói thêm một lời, hắn cầm lấy bát cháo còn dang dở, uống vài ngụm, rồi xoay người bước ra ngoài, để lại căn phòng tĩnh lặng với ánh nến leo lắt.
Trầm Vân Hoan chưa từng gặp ai ăn phần thức ăn còn dư của nàng, trong khoảnh khắc, nàng sững sờ, ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng Sư Lam Dã khi hắn rời khỏi, cánh cửa khép lại ngay sau đó.