Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Bắt Được Một Omega Ngạo Kiều

Chương 10

Edit: Phượng Chiếu Ngọc

Lâm Khê thấy vậy thì mắt cậu ta tối sầm lại, không nghe thấy Hạ Triết đang gọi cậu ta nhiều lần.

"Khê, gần đây em sao vậy?"

Lâm Khê lắc đầu: "Không có gì đâu."

Hạ Triết sờ đầu Lâm Khê: "Em có chuyện gì thì nói với anh."

"Ừm."

Hạ Triết cảm thấy hơi bất an, nhưng không nói rõ được.

Trong phòng vệ sinh alpha, Hứa Tinh đang ôm chặt Diệp Trình Kha, chân đã mềm nhũn. Diệp Trình Kha bế cậu lên, trong nháy mắt, hai mùi hương trong buồng vệ sinh đã quyện vào nhau. Diệp Trình Kha vẫn luôn chịu đựng, khi Hứa Tinh tỉnh dậy, cậu đã cảnh báo Diệp Thành Kha rằng dù anh có cảm thấy khó chịu đến đâu, anh cũng không được phép đánh dấu cậu, ngay cả tạm thời.

Thật sự không chịu nổi. Cuối cùng, cơn nóng giận của Hứa Tinh cũng dịu xuống. Thở hổn hển, cả hai đều biết rằng đây không phải là giải pháp. Chu kỳ động dục của Hứa Tinh rất không ổn định, xảy ra thường xuyên, mỗi lần lại nghiêm trọng hơn lần trước.

Diệp Trình Kha đưa tay lên chạm vào tóc Hứa Tinh, dừng lại một chút rồi buông xuống.

"Ngày nghỉ tôi sẽ đưa em đi kiểm tra."

"Không cần." Hứa Tinh cảm thấy mình đã gần khỏi bệnh rồi nên mở cửa rời đi. Diệp Trình Kha nhìn bóng lưng Hứa Tinh, mối quan hệ hiện tại của bọn họ không thể xác định được.

Nửa đêm, Hứa Tinh quấn chăn, đang trong thời kỳ động dục, nhưng lại không giống bình thường. Lần này rất đau, đặc biệt là tuyến thể. Cậu cắn chăn và cố gắng không phát ra tiếng động nào.

Mồ hôi thấm đẫm tóc và Hứa Tinh thận trọng nức nở. Ngay từ đầu, Diệp Trình Kha đã không ngủ ngon, mùi pheromone đang thoang thoảng bay tới. Trong bóng tối, Diệp Trình Kha không nhìn thấy biểu cảm của cậu, nhưng anh biết rằng mình đang rất đau lòng. Anh xuống giường, vỗ nhẹ vào chăn của Hứa Tinh. Hứa Tinh kinh hãi, thở hổn hển: "Anh, anh bị tôi đánh thức sao?" Giọng nói dưới chăn không được rõ ràng cho lắm.

Diệp Trình Kha cởϊ qυầи áo của Hứa Tinh ra rồi nói: "Không, tôi dậy đi vệ sinh."

Nhìn khuôn mặt của Hứa Tinh, Diệp Trình Kha đưa tay ra muốn chạm vào, Hứa Tinh lại rụt người lại.

"Mồ hôi... bẩn."

Diệp Trình Kha kéo Hứa Tinh vào lòng, ghé vào tai cậu: "Không bẩn, thơm."

Bùm~

Hứa Tinh đỏ mặt, vùi đầu vào vai Diệp Trình Kha. Diệp Trình Kha cảm thấy khuôn mặt trên vai mình rất nóng, Hứa Tinh hiếm khi đỏ mặt, mùi hương bánh pudding xoài càng nồng nặc hơn. Diệp Trình Kha giải phóng pheromone để an ủi cậu, chẳng mấy chốc, Hứa Tinh đã ngủ thϊếp đi trong vòng tay của Diệp Trình Kha.

Diệp Trình Kha không biết nên làm gì bây giờ, Hứa Tinh trước mắt hoàn toàn khác với trong tiểu thuyết. Cậu luôn thể hiện mặt kiên cường của mình ra ngoài. Xác thật, một đứa trẻ không được ai yêu thương sẽ không nhận được bất kỳ viên kẹo nào. Sau bao nhiêu rắc rối, trời cũng gần sáng. Màn hình điện thoại sáng lên, hiện lên hình ảnh Lâm Khê.