Edit: Phượng Chiếu Ngọc
Hứa Tinh vĩnh viễn không quên được cảnh tượng đẫm máu đêm đó, chị gái giấu cậu trong khoang bí mật, cậu tận mắt chứng kiến chị gái mình rơi xuống qua khe hở. Sau khi những người đó rời đi, cậu bò đến bên chị gái mình. Nước mắt cứ chảy dài trên khuôn mặt chị gái, nhưng cuối cùng chị gái vẫn mỉm cười với Hứa Tinh. Năm đó Hứa Tinh mới 15 tuổi.
"A Tinh... khụ... ba không thương chúng ta, bây giờ chị của em cũng không thể ở bên cạnh em. Nếu sau này có người thương em, hãy để người đó... thương em... đừng lúc nào cũng tự mình gánh vác hết." Hứa Tinh hận mình là omega, mình quá yếu đuối, cho nên mới không muốn thừa nhận mình là omega. Trong lúc suy nghĩ, Diệp Trình Kha đã đi đến bên cạnh Hứa Tinh, không biết vì sao, anh có dự cảm Hứa Tinh sẽ ở đây.
Hứa Tinh cảm thấy có người bên cạnh, cậu mở mắt ra, thấy là Diệp Trình Kha: "Sao vậy, cậu đến đây để cười tôi à?" Diệp Trình Kha không nói gì, Hứa Tinh đứng dậy chuẩn bị rời đi. Diệp Thành Kha ôm chặt lấy cậu, dùng sức rất mạnh, cậu không thể nào thoát ra được.
"Buông tôi ra!"
Diệp Trình Kha ấn đầu Hứa Tinh vào vai mình, Hứa Tinh thấp hơn Diệp Trình Kha nửa cái đầu, vừa vặn.
"Khóc đi."
Hứa Tinh không thể khống chế được nước mắt nữa, nước mắt rơi xuống, thấm ướt đồng phục của Diệp Trình Kha.
"Ô ô..."
Hứa Tinh chưa từng cảm nhận được cảm giác được ôm ấp, chưa từng có ai ôm cậu như Diệp Trình Kha. Cảm giác ủy khuất đột nhiên dâng lên, Hứa Tinh rất không thích Diệp Trình Kha, bởi vì ngay từ đầu Diệp Trình Kha đã nhìn cậu bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Có thể thấy được Diệp Trình Kha không thích mình, vậy tại sao mình phải thích cậu ta?
Diệp Trình Kha không định ép buộc Hứa Tinh, để cậu từ từ thích ứng, dù sao bọn họ cũng đã đính hôn rồi, không cần vội vã kết hôn. Sau khi xin ý kiến của bệ hạ, ông đã đồng ý, nhưng không thể trì hoãn quá lâu.
Thực ra bây giờ Hứa Tinh không còn ghét Diệp Trình Kha nữa, nhưng cũng không thân thiết với anh. Bất quá trong thời kỳ động dục thì không giống vậy. Ví dụ như bây giờ, Hứa Tinh cảm thấy rất nóng, tai đỏ bừng.
Diệp Trình Kha ngửi thấy mùi pheromone của bánh pudding xoài, nhưng bây giờ họ đang ở trong lớp. Anh lặng lẽ tiết ra một ít pheromone để an ủi Hứa Tinh. Sau khi ngửi thấy pheromone có mùi băng trôi, Hứa Tinh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng vẫn chưa đủ.
Hứa Tinh đưa tay nắm lấy quần Diệp Trình Kha, bóp chặt. Diệp Trình Kha bị động tác này làm cho giật mình. Hứa Tinh còn muốn động đậy, nhưng Diệp Trình Kha đã giữ chặt tay cậu. Cuối cùng cũng xong giờ ra khỏi lớp, Diệp Trình Kha kéo Hứa Tinh đang buồn ngủ vào nhà vệ sinh.