“Sssss~”
Hoắc Hách Thần đau đến nhíu mày, khuôn mặt anh đen lại trông thấy.
Đứa trẻ anh nuôi nấng, vậy mà cũng biết cắn người rồi.
"Bảo bối, buông ra."
Hoắc Hách Thần bóp nhẹ cằm Khương Ấu, muốn cô buông miệng ra nhưng cô giận đến mức nước mắt rưng rưng, kiên quyết không chịu thả.
Mãi đến khi cô cắn chảy máu vai anh, mùi máu tanh tràn ngập khoang miệng khiến cô bị sặc, cuối cùng cũng buông ra.
"Hết giận rồi chứ?"
Hoắc Hách Thần nâng cằm cô lên lần nữa, ngay giây sau, anh lại cúi xuống cắn thẳng vào vết máu trên khóe môi cô.
"Ưm~" Khương Ấu bị đau đến hít mạnh một hơi, khẽ rên lên
Máu của cả hai hòa vào nhau, mùi vị sắt tanh nồng đậm lan tràn trong khoang miệng, khiến mắt Hoắc Hách Thần càng đỏ hơn.
Anh cười, nụ cười đầy bệnh hoạn: "Bảo bối, máu của em hòa với tôi mới càng ngọt, đúng không?"
Tên điên!
Khương Ấu sợ đến mức mắt đỏ hoe như một chú thỏ nhỏ, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Sao bảo bối lại khóc nữa rồi?"
Hoắc Hách Thần ôm cô trở lại giường, vừa dỗ dành vừa chậm rãi cởϊ qυầи áo cô, ý đồ quá rõ ràng.
"Đừng mà! Hách tiên sinh, đừng!"
Lúc này toàn thân Khương Ấu đau nhức dữ dội.
Có lẽ vì cô khóc quá đáng thương, cuối cùng Hoắc Hách Thần cũng buông cô ra: "Đừng khóc nữa, bảo bối, tối nay tôi không ăn em đâu."
Anh vốn rất muốn ăn nhưng lại sợ cô gái nhỏ yếu ớt này sẽ vỡ nát, vì vậy, anh đành phải cưỡng chế kiềm nén hormone đang cuồng loạn trong cơ thể, để cô nghỉ ngơi.
Nhưng Khương Ấu phải ngủ trong lòng anh.
Suốt cả đêm, Hoắc Hách Thần ôm chặt cô trong vòng tay, giữ chặt chú thỏ nhỏ không có cảm giác an toàn này.
Thế nhưng, Khương Ấu sợ đến mức cả người run rẩy, nghẹn ngào không dám lên tiếng.
"Đừng sợ, bảo bối."
Anh cúi đầu hôn cô hết lần này đến lần khác, từ trán đến eo, vừa hôn vừa dỗ dành: "Đừng khóc nữa, bảo bối, tôi đau lòng lắm."
Sau đó, có vẻ như để cô bớt sợ, anh bắt đầu nói lý lẽ với cô.
"Bảo bối, tên họ Phó đó vốn chẳng phải người tốt đẹp gì, hắn chỉ muốn lừa em chạy trốn. Chỉ cần em ngoan ngoãn thì tôi sẽ không động đến hắn nhưng nếu em không nghe lời..."
Giọng điệu đột nhiên trầm xuống đầy uy hϊếp khiến Khương Ấu sợ đến mức lập tức ôm chặt cổ anh rồi chủ động hôn lên môi.
Hoắc Hách Thần sững sờ trong thoáng chốc, một niềm vui sướиɠ cuồng nhiệt trào dâng trong đáy mắt.
Sự mềm mại dính dấp của cô khiến anh cười rạng rỡ, vui vẻ đến cực điểm.