Bệnh Kiều Điên Loạn! Bảo Bối Phạm Gia Pháp Bị Phạt Diện Bích

Chương 7: Ghét đến tận cùng

"Ngoan lắm, bảo bối."

Hoắc Hách Thần rất dễ dỗ dành, con sư tử tính khí thất thường này chỉ có Khương Ấu mới có thể khiến anh bình tĩnh lại.

Thình thịch thình thịch!

Nghe thấy tiếng tim Khương Ấu đập ngay gần bên.

Khóe môi Hoắc Hách Thần càng cong lên vui vẻ hơn. Đây là nhịp tim rung động, là tiếng lòng của tiểu Ấu bé nhỏ nhà anh dành cho anh.

Nhưng thực ra, Khương Ấu sợ anh đến chết khϊếp.

Đây không phải nhịp đập vì rung động, mà là sự sợ hãi dành cho anh.

Suốt đêm, Hoắc Hách Thần ngủ rất ngon, trong khi Khương Ấu lại rưng rưng nước mắt, chẳng biết mình đã thϊếp đi từ lúc nào.

Khi cô tỉnh dậy thì Hoắc Hách Thần đã rời khỏi nhà, đến tập đoàn Hoắc thị.

Người giúp việc cung kính bưng bữa sáng lên cho cô.

"Thiếu phu nhân, đây là cháo rau xanh Hoắc tổng tự tay nấu cho cô sáng nay, còn có hai quả trứng ốp la nữa, đã được đặt sẵn trên bàn."

Khương Ấu nhìn theo hướng tay của người giúp việc, lập tức ngây người.

Hai quả trứng ốp la của Hoắc Hách Thần vậy mà lại được chiên thành hình trái tim.

Ngay cả chiếc bát đựng cháo rau xanh, họa tiết trên đó cũng là hình trái tim.

Sự khác biệt hoàn toàn so với phong cách trắng - đen - xám thường thấy của người đàn ông này.

Một người đáng sợ đến vậy, sao đột nhiên lại trở nên ấu trĩ thế này? Trong khoảnh khắc ấy, Khương Ấu cảm thấy bản thân có chút rối loạn.

Thế nhưng, nỗi sợ với Hoắc Hách Thần đã ăn sâu vào tận xương tủy cô.

Trước mặt người giúp việc, cô vẫn ngoan ngoãn ăn một miếng.

Nhưng ngay khi người giúp việc vừa rời đi, cô lập tức đổ hết cháo và trứng vào thùng rác.

Cô ghét cay ghét đắng người đàn ông này.

Ghét đến tận cùng.

Tâm trí Khương Ấu vẫn luôn lo lắng về đôi chân của Phó Hoài Chi nhưng cô không dám gọi điện cho cậu ta, vì Hoắc Hách Thần đã cài thiết bị theo dõi vào điện thoại của cô.

Cô muốn lén mượn điện thoại của dì Vương người giúp việc, nhưng dì Vương lắc đầu như trống bỏi, còn ôm chặt điện thoại vào lòng: "Không được đâu, thiếu phu nhân, nếu Hoắc tổng biết thì tôi sẽ bị trừ lương mất!"

Cháo và trứng mà Khương Ấu vừa đổ đi, chính dì Vương là người phải dọn dẹp, mệt muốn chết rồi.

Đứa trẻ này, nếu muốn vứt thì cũng vứt xa một chút!

Lỡ mà để tên điên Hoắc Hách Thần nhìn thấy, anh lại phát điên lên thì có mà to chuyện.

Không mượn được điện thoại, Khương Ấu đành phải mắt đỏ hoe đến trường.

Vì không muốn Hoắc Hách Thần phát điên, cũng không muốn gây phiền phức cho người khác, cô luôn né tránh tất cả nam sinh trong trường.