Phó Hoài Chi thật lòng mong Khương Ấu có thể học đại học.
Chính vì vậy, cậu ta đã chấp nhận từ bỏ việc học của mình, sớm ra ngoài làm việc để giúp cô sống tốt hơn ở nhà họ Hoắc.
Ban đầu cậu ta làm công nhân công trường nhưng sau đó vì ngoại hình nổi bật nên được chọn làm người mẫu.
Thế nhưng, cậu ta chưa bao giờ giữ lại đồng nào cho bản thân. Gần như toàn bộ số tiền kiếm được đều được gửi dưới danh nghĩa nhà tài trợ, giúp Khương Ấu trang trải học phí đắt đỏ.
"Hừ, vậy có nghĩa là cậu thừa nhận chính cậu đã dụ dỗ bảo bối nhà tôi?"
Hoắc Hách Thần nhìn Phó Hoài Chi, càng nhìn càng thấy gai mắt.
"Người đâu, đánh gãy chân hắn! Đuổi ra ngoài!"
Giọng điệu của Hoắc Hách Thần âm trầm đáng sợ không hề do dự dù chỉ một giây.
"Nếu cậu đã muốn thay Tiểu Ấu gánh chịu lỗi lầm vậy thì tôi sẽ giúp cậu đạt được ý nguyện!"
Cùng lúc đó, trợ lý Trương cung kính báo cáo: "Hoắc tổng, đã đưa thiếu phu nhân đến rồi."
"Ừm, đến đúng lúc lắm..."
Khương Ấu ngây ngốc cứ tưởng Hoắc Hách Thần chịu thả cô ra sớm.
Nhưng không ngờ, ngay khi bước vào cô liền nhìn thấy cảnh mấy vệ sĩ áo đen dùng một thanh sắt nặng nề quật mạnh vào chân trái của Phó Hoài Chi.
"Bốp!"
Ngay lập tức, xương chân Phó Hoài Chi gãy rời, cả người quỵ xuống đất.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
"Anh Phó!"
Khương Ấu hoảng loạn đến mức muốn bật khóc, cô lập tức lao tới.
Nhưng cổ tay lại bị Hoắc Hách Thần siết chặt từ phía sau, giọng nói âm trầm lạnh lẽo: "Bảo bối, em định đi đâu? Nếu em dám qua đó thì tôi sẽ bẻ gãy luôn chân còn lại của hắn!"
Bước chân Khương Ấu lập tức khựng lại.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, nước mắt không ngừng rơi xuống, từng giọt từng giọt lăn dài mà không có tiếng khóc.
Là cô đã liên lụy đến Phó Hoài Chi.
Ngay sau đó, cằm cô bị Hoắc Hách Thần nâng lên, giọng nói của anh tràn đầy sự điên loạn: "Bảo bối, em nhìn cho rõ đi. Sau này nếu em phạm lỗi thì tôi sẽ không động vào em đâu, nhưng sai lầm đó… sẽ có người thay em gánh chịu!"
Phó Hoài Chi ngay trước mắt chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Sự tàn nhẫn của Hoắc Hách Thần khiến cả người Khương Ấu như rơi xuống vực thẳm băng giá, lạnh đến tê tái.
Cô sợ đến mức không dám nhúc nhích.
Thậm chí, ngay cả tiếng khóc cũng không dám phát ra.
Còn Phó Hoài Chi, dù đau đến mức toàn thân run rẩy vẫn cắn răng gượng dậy khỏi mặt đất.
Cậu ta nhìn về phía Khương Ấu, nhưng lại mỉm cười.
"Ấu Ấu, tôi không đau, em phải tự chăm sóc bản thân thật tốt."
Ra dấu xong, cậu ta lại nhìn cô lần nữa thật sâu, sau đó khập khiễng rời khỏi nhà họ Hoắc.
Thậm chí cậu ta không dám nói thêm một câu nào với Khương Ấu.
Sợ rằng nếu Hoắc Hách Thần nổi điên thêm lần nữa thì cô cũng sẽ bị liên lụy.
"Bảo bối, nhìn đủ chưa?"
Đợi Phó Hoài Chi đi khỏi, Hoắc Hách Thần cau mày đầy khó chịu, mạnh mẽ xoay mặt Khương Ấu lại.
"Không được nhìn nữa, bảo bối! Từ nay về sau, em chỉ được phép nhìn tôi thôi!"
Khương Ấu lúc này không biết phải diễn tả cảm xúc của mình thế nào.
Mắt cô đỏ bừng vì tức giận, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
"Sao? Bảo bối còn muốn đánh tôi à?" Hoắc Hách Thần nhướng mày bật cười.
Bấy lâu nay, anh nuôi cô ngoan ngoãn đến mức như một con mèo nhỏ mềm yếu, không có chút phản kháng nào.
Anh không tin cô dám cãi lời anh.
"Đi thôi, bảo bối."
Nói xong, anh cúi người, dễ dàng bế ngang Khương Ấu lên định đưa cô về phòng ngủ.
Trời lại sắp tối, anh muốn ôm cô ngủ.
Nhưng Hoắc Hách Thần không ngờ rằng, ngay khi vừa bế cô lên thì con mèo ngoan ngoãn kia lại bất ngờ cắn mạnh xuống vai anh!
"Ưm!"
Lần này, Khương Ấu đã dồn hết sự uất ức và phẫn nộ vào cú cắn này!