Đoạt Mệnh Hồ Linh

Chương 5

Chốc sau, nàng lại tiếp tục đi về hướng phường Xương Bình, khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ, nàng chợt nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề, âm thanh đó cách nàng không xa, dường như ở ngay trong hẻm, hơi giống tiếng dã thú bị thương.

Song chưa kịp suy nghĩ kỹ, một tiếng gầm rú sắc nhọn xé toạc màn đêm, từ một ngôi nhà cách đó không xa phát ra âm thanh kinh hãi, theo sau là vài bóng người vọt lên không trung, ánh đao lấp loáng trong đêm tối.

Quý Thiền nghe thấy có người hô: "Con sát quỷ đó chạy về phía đông rồi."

Phía đông chính là nơi Quý Thiền đang đứng, trong lòng nàng hoảng loạn, chưa biết phải làm sao, đã cảm thấy một luồng gió tanh nồng ập đến từ phía sau.

Theo sau đó là những mũi tên lao vun vυ't như sao băng, một mũi tên trong số đó xuyên thẳng qua ngực nàng, ngay khi nàng còn còn chưa kịp phản ứng.

Thấy sự chẳng lành, sát quỷ liền đổi hướng chạy về phía nam, những người đuổi theo cũng tức thì chuyển hướng.

Lúc ngã xuống đất, Quý Thiền mơ hồ nhìn thấy một bóng người cầm cung đứng trên mái nhà, dường như đang nhìn về phía nàng.

Nàng nghe thấy ai đó nói: "Tiết đại nhân, hình như con quỷ đó chạy thoát mất rồi..."

Bóng người đó biến mất trong nháy mắt.

Quý Thiền nằm sấp trên mặt đất, cơn đau dữ dội khiến nàng gần như tuyệt vọng, họ Tiết... Hóa ra bọn họ vốn không muốn nàng sống, nhưng nàng không muốn chết.

Tay nàng bấu chặt xuống đất, thân thể từng chút nhích về phía trước, đầu óc Quý Thiền trống rỗng, nàng không biết mình làm như vậy có nghĩa lý gì, chỉ là nàng không muốn bỏ cuộc.

Nàng không biết mình đã bò bao lâu, cơn đau dường như đang giảm bớt, nhưng nàng đã yếu đến mức không thở tiếp được.

Cho đến khi cơ thể bị bóng tối trong hẻm bao phủ, nàng khó nhọc ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt thú đỏ ngầu như máu.

Dưới ánh nhìn của đôi đồng tử ấy, Quý Thiền kiệt quệ, gò má áp sát mặt đất, giọng nói nhỏ đến gần như không nghe thấy: "Ngươi... định ăn thịt ta sao?"

Trong bóng tối vẫn chỉ có tiếng thở dốc nặng nề, đôi đồng tử thú đáng sợ kia chẳng mảy may dao động.

"Vậy thì ăn đi, còn hơn cứ chết ở đây..." Nàng lẩm bẩm đứt quãng: "Ta... chỉ hơi sợ đau một chút thôi."

Trong bầu không khí tĩnh lặng đến ngạt thở, nàng bỗng nghe thấy một giọng nữ mềm mại mà quyến rũ vang lên: "Ta không ăn thịt người."

Giọng nói chắc chắn phát ra từ chủ nhân của đôi đồng tử thú ẩn mình trong bóng tối.

"Ngươi, ngươi là yêu quái?"

Chỉ có yêu quái trong truyền thuyết mới có thể nói được tiếng người và biến thành người.

"Phải."

"Sao, sao ngươi lại đến Thượng Kinh? Nếu bị người ta phát hiện, ngươi sẽ chết đấy." Quý Thiền co ro trên mặt đất, nỗi sợ hãi khi cận kề cái chết dường như phai nhạt đi nhiều khi có yêu quái này xuất hiện bên cạnh.

"Ta đến để cầu phong."